Chương 1973
Nguyễn Khánh Linh tùy tiện hỏi một câu: “Đúng rồi, gần đây anh ở công ty em, không có thêm hoa đào gì đó chứ?”
Chuyện này cũng là do trợ lý nhắc nhở cô một tiếng, nói rằng từ khi Phạm Nhật Minh quản lý công ty, luôn có những nhân viên nữ trẻ tuổi lấy đủ mọi lý do để đến văn phòng của anh, còn tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cơ mọi lúc mọi nơi nữa.
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy liền bật cười, cũng không coi là chuyện gì to tát cho lắm.
Dù sao thì, một cô gái tuyệt vời như Lãnh Nhược Giai ở ngay đó, mà Phạm Nhật Minh còn chẳng thèm quan tâm, mấy nhân viên kia anh sẽ càng không thèm để mắt tới. Lý do hỏi chuyện này, chỉ là vì muốn xem thử xem người đàn ông có phản ứng gì với chuyện này.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy, nếu không có gì bất ngờ, thì đáp án của Phạm Nhật Minh chắc chắn là phủ định. Thế nhưng, cô không ngờ rằng người đàn ông thậm chí còn mỉm cười gật đầu nói: “Có mấy người, đều là nhân viên của em, luôn mời anh đi ăn”
Tuy rằng biết Phạm Nhật Minh đang đùa với mình, nhưng trong lòng Nguyễn Khánh Linh vẫn cảm thấy khó chịu, cô tức giận hỏi: “Tốt như thế còn gì, có nhiều phụ nữ để cho anh chọn như vậy”
Phạm Nhật Minh nhận ra cô đang nổi cơn ghen.
Người đàn ông cười tới yêu chiều, anh bóp nắn bàn tay của cô, giọng điệu có chút đùa giỡn, lại có chút nghiêm túc: “Cho nên, anh chờ em sớm ngày trở về dọn sạch hoa đào cho anh, đã biết chưa?”
Lời nói của người đàn ông khiến Nguyễn Khánh Linh bớt ghen tuông hơn một chút.
Thế nhưng, cô vẫn tức giận nhéo lấy da thịt cứng rắn trên cánh tay Phạm Nhật Minh, giả bộ hung dữ nói: “Hừ, đừng nghĩ rằng anh như vậy thì em sẽ tin tưởng anh!”
Phạm Nhật Minh bật cười, da thịt trên cánh tay bị nhéo. mà không thấy đau chút nào, chỉ cảm thấy nhột nhột. Anh thực sự rất thích tính tình ghen tuông nhỏ nhen của Nguyễn Khánh Linh, giống như một đứa trẻ vậy, người ta không thể không yêu thương cô, chiều chuộng cô.
Đúng thật là Phạm Nhật Minh cũng cũng làm như vậy. Anh duỗi hai cánh tay ra, ôm Nguyễn Khánh Linh vào trong lòng mình, giọng điệu dẻo quẹo khiến lòng người phát run: “Vậy em nói xem, anh phải làm như thế nào, thì em mới tin tưởng anh đây?”
Nguyễn Khánh Linh mím môi, còn thật sự suy nghĩ kĩ càng một chút.