Chương 1925
Nếu đổi lại là trước đây, anh sẽ tránh xa những đứa trẻ khóc lóc it ôi thế này, càng đừng nói tới hiện tại, còn phải vì không để cô lo lắng mà nghĩ cách trấn an đứa trẻ. “Chờ đã”
Phạm Nhật Minh khẽ giật khóe môi, không nói gì nữa. Có điều Nguyễn Khánh Linh lại hiểu, có hai chữ này của Phạm Nhật Minh, cô giống như có liều thuốc an thần, không còn luống cuống như vừa rồi nữa, ngoan ngoãn đợi ở chỗ cũ, ôm lấy đứa bé, từng chút võ về lưng cậu bé, hy vọng làm như vậy có thể khiến cậu bé dễ chịu hơn một chút.
Rất nhanh, Phạm Nhật Minh đã trở về, tay trái anh cầm một túi giấy, tay phải cầm một que kem ốc quế đi về phía cô.
Hình tượng bình dị như vậy, so với Phạm Nhật Minh cao ngạo lạnh lùng thường ngày thật không tương xứng chút nào.
Cũng có chút khác biệt đến buồn cười.
Khi Nguyễn Khánh Linh thấy ánh, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.
Anh như vậy, có cảm giác như một ông bố bỉm sữa vậy. Tuy rằng rất buồn cười, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy vui mừng đến kỳ lạ, cũng rất thích anh như vậy. “Để anh bế đi”
Phạm Nhật Minh cũng biết hình tượng của mình như vậy quá khác với thường ngày, nhưng anh lại sợ con quỷ nhỏ kia quấn lấy cô gái của anh nên chủ động lên tiếng.
“Thật ư?” Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh với ánh mắt không mấy chắc chắn.
Có vẻ như cô không tin anh biết cách bế trẻ con.