Chương 1915
“Anh thật tốt!”
Nguyễn Khánh Linh lập tức cười tới cong mắt cong mày, khuôn mặt vốn trắng trẻo mềm mại nay lại càng thêm hồng hào.
Nghe thấy vậy, Phạm Nhật Minh cũng cong lên khóe miệng theo cô.
Trái tim vốn dĩ đang tự trách vì những chuyện mà cô phải chịu đựng, giờ phút này cũng đã tan thành mây khói.
Tay anh từ từ chạm vào tóc người phụ nữ, sự dịu dàng trong mắt anh lại càng nhiều thêm.
“Ngoan”
Giọng người đàn ông trầm, nghe rất hay.
Hai người nói chuyện một lúc, không lâu sau cơn buồn ngủ của Nguyễn Khánh Linh lại ập đến.
Bởi vì chuyện tin tức, thần kinh cô đã căng thẳng cả một ngày, vào giây phút Phạm Nhật Minh xuất hiện mới hoàn toàn được thả lỏng.
Khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô cứ nói chuyện rồi dần dần tâm mắt trở nên mơ hồ.
Anh không nhịn được cong môi cười hỏi: “Buồn ngủ à?” “Vâng, hơi hơi ạ.. Thế mà anh lại nhận ra được, Nguyễn Khánh Linh cũng không giấu diếm che đậy gì cả, cô mơ mơ hồ hồ đáp lại. Phạm Nhật Minh đang định nói tiếp, cảm của anh đột nhiên bị bàn tay của người phụ nữ chạm vào, có chút mềm mại và ấm áp.
“Em vẫn chưa buồn ngủ à?”
Khi Phạm Nhật Minh trở về cũng đã là buổi tối, cộng thêm thời gian cô hôn mê vừa rồi, bây giờ cũng đã muộn rồi. “Vâng, không buồn ngủ”
Anh nhẹ nhàng năm tay người phụ nữ và nói một cách ấm áp.
“Buồn ngủ thì ngủ đi”