Chương 119
Phạm Nhật Minh gật đầu, sau đó anh gọi bà Minh giúp việc đến rồi hỏi: “Ông cụ bị bệnh gì vậy?”
“Sau khi ông cụ biết được tin tức chú Hà bị bệnh nặng, có lẽ lại nhớ chuyện cũ nên đau lòng, lo lắng nên đổ bệnh.”
Tất nhiên, Phạm Nhật Minh biết người chú Hà mà bà Minh giúp việc nhắc đến là ai. Đó chính là bố của Hà Thanh, đồng đội cũ của ông cụ, người cùng ông cụ lớn lên trưởng thành.
Nguyễn Khánh Linh cũng mơ hồ nhớ tới lần trước lúc ở nhà cũ, Hà Thanh và ông cụ Phạm đã từng nhắc đến chuyện bố của cô bị ung thư mà hiện tại lại là bố của Hà Thanh bệnh tình ông ấy càng thêm trầm trọng.
“Đi thôi, bưng cơm lên lầu.”
Phạm Nhật Minh phân phó rồi anh cùng Khánh Linh đi lên lầu, Hà Thanh đi theo sau.
Vài người vừa bước vào phòng ông nội Phạm đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Nhìn đám trẻ đều lên đây, viền mắt ông cụ Phạm chợt đỏ hoe: “Mấy đứa đều đến cả rồi”.
Hà Thanh thấy vậy, vội vàng tiến lên vài bước, ngồi xuống bên giường, hai mắt đỏ hoe, cầm lấy tay ông cụ Phạm nói: “Ông à, ông mau khỏi bệnh sớm. Bố cháu được ông nhớ thương như vậy, trong lòng ông ấy cũng được an ủi phần nào.“
Ông cụ Phạm chỉ thở dài: “Bé Thanh, cháu phải lo cho tốt chuyện hậu sự của bố con, ông không đi được rồi… Ông vẫn không đành lòng nhìn đứa con trai của đồng đội cũ cứ thế mà ra đi, cũng không chịu nổi cảnh ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
Hà Thanh gật đầu liên tục, nước mắt chảy dài.
Nhưng thực tế, cô ta không có chút đau lòng nào.
Ngay bản thân Hà Thanh cũng không thích người bố này. Cho dù ông ấy có chết thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô ta. Chỉ là bây giờ Phạm Nhật Minh và ông cụ Phạm đều có mặt ở đây nên cô ta phải giả bộ một chút.
Ăn cơm trưa xong, Hà Thanh có chuyện phải rời đi, lúc chào tạm biệt mọi người thì đột nhiên bệnh viện gọi đến, nghe được tin dữ.
“… Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Sau khi ngắt điện thoại, mấy người còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy dáng vẻ vốn còn đang bình tĩnh của Hà Thanh, lập tức trở nên đau lòng vô cùng. Bọn họ dường như đã hiểu được nội dung cuộc gọi đến.
Quả nhiên, một giây sau, Hà Thanh run rẩy nói: “Bố con… Đã qua đời rồi…”