Hai tuần sau, ở trại giam Hà Linh và Tô Toàn, một cán bộ công an đi vào phòng Hà Linh, cáu gắt nói lớn:
_ Có người đến thăm cô, mau ra ngoài đi!
_ Tôi không gặp.
_ Không gặp cũng phải gặp, đi nhanh lên!
Cán bộ tức giận kéo cô ta ra ngoài, Hà Linh muốn quay vào trong khi thấy người đến thăm, cán bộ không nhân nhượng mà ấn cô ta ngồi xuống ghế, quát:
_ Có người đến thăm là may rồi, ở đấy mà gặp với không, phiền phức!
Hà Linh nhẹ cầm điện thoại lên, lạnh lùng hỏi người bên ngoài:
_ Nguyệt Hân, cô đến đây để cười nhạo tôi sao? Thấy tôi như thế này, cô vui rồi chứ?
Nguyệt Hân cười nhạt, nhướn một bên mày, nói khẽ:
_ Cô âm mưu hãm hại người khác, tôi chỉ vươn nhẹ cánh tay đã đánh cô bay màu. Tôi chỉ là dùng mưu trị mưu mà thôi!
_ Nguyệt Hân, con chó nhà cô, không ngờ cô lại xem Nguyệt My Nhi là chị em thật! Trước kia chẳng phải hai người như nước với lửa sao? Bây giờ lại như chị em thân thiết dính lấy nhau.
Nguyệt Hân không những không tức giận, biểu cảm cũng vô cùng bình tĩnh, thở dài một cái rồi trả lời:
_ Chúng tôi giả vờ đấy. Giả vờ ghét nhau, giả vờ đấu đá nhau, giả vờ cho thiên hạ biết hai chị em tôi không hòa thuận. Thấy sao? Màn kịch này là cho cô đấy!
Hà Linh trợn tròn mắt như chẳng tin vào tai mình, những gì Nguyệt Hân nói cứ như sét đánh thẳng vào tâm trí của Hà Linh. Nhất thời chẳng biết nên trả lời hay phản ứng thế nào!
Nguyệt Hân cũng chỉ bịa ra những chuyện như vậy, lại khiến cho Hà Linh tin sái cổ. Cứ tưởng cô ta thông minh thế nào, thì ra cũng chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc.
Nguyệt Hân không muốn nán lại nói chuyện với người ngu ngốc này, nhẹ để lại một câu rồi rời đi:
_ Hà Linh, Tô Toàn đã bị phán án tử hình, rất nhanh cô cũng sẽ có hình phạt mà pháp luật đưa ra thôi! Chúng ta sẽ còn gặp nhau ở tòa. Tạm biệt!
Hà Linh tức giận nói với theo, nhưng người đã đi rất xa rồi! Sự tức giận của cô ta không ai có thể chịu được, cán bộ cáu giận lôi cô ta vào phòng, đánh một trận, đau đớn thân xác, cuối cùng cô ta cũng chịu im lặng.
....
Ở sân bay, đôi nam nữ đang sánh bước bên nhau ra khỏi cổng soát vé. Chiếc kính râm bản to đã che đi một nửa khuôn mặt của họ, để ít gây sự chú ý với người xung quanh.
Cứ nghĩ bản thân về âm thầm sẽ không ai đến đón, nhưng thật không ngờ, người đến lại là Sở Trạch.
Tô Tiểu Mạc muốn che giấu mọi người thêm một thời gian, nhưng với tính chiếm hữu của Cố Thiên Bắc, hắn sao có thể để tình địch cứ mơ tưởng đến người yêu của mình chứ!
Cố Thiên Bắc nắm tay Tô Tiểu Mạc ngang nhiên đi đến đối diện với Sở Trạch. Hắn mở nhẹ chiếc kính râm, ánh mắt vô tình đặt vào hai bàn tay đang nắm chặt của hau người trước mặt.
Sở Trạch giả vờ như không biết chuyện gì, vui vẻ hỏi Tô Tiểu Mạc:
_ Tiểu Mạc, đi chơi vui chứ?
Tô Tiểu Mạc hiểu biểu cảm này của Sở Trạch, hắn chỉ là không muốn tin những gì mình thấy, che giấu đi cảm xúc thật của mình.
Nếu như đã bị phát hiện, Tô Tiểu Mạc muốn Sở Trạch buông bỏ cô ấy và tìm người con gái khác tốt hơn.
_ Sở Trạch, bao giờ anh mới tìm chị dâu cho em vậy? My Nhi và em đều trông cô chị dâu là vợ anh đấy!
Sở Trạch bỗng chốc tắc nụ cười, ánh mắt rất nhanh đã thoáng chút buồn, sau đó mỉm cười nói với Cố Thiên Bắc:
_ Thiên Bắc, Tô Tiểu Mạc và Nguyệt My Nhi đều là hai người tôi yêu thương nhất, cậu nhất định phải như Cố Thiên Khanh, yêu thương chăm sóc cho Tiểu Mạc nhà tôi. Nếu như cậu để con bé buồn, tôi nhất định sẽ đến đòi cô ấy lại. Tiểu Mạc, chúc em hạnh phúc.
Sở Trạch đeo lại chiếc kính rồi rời đi, để lại Tô Tiểu Mạc cảm thấy áy náy vô cùng. Chưa một lần cô ấy có ý định sẽ đáp lại tình cảm này, nhưng cô ấy chỉ đoạn xem tình cảm này như một bài học cho bản thân đi!
Cố Thiên Bắc thấy bản thân không làm gì sai, đây chẳng phải là cơ hội tốt để cho Sở Trạch từ bỏ mối tình đơn phương nhiều năm này sao?
Nhưng nó có thể rất khó, yêu vào thì dễ nhưng tình đơn phương dứt ra rất khó! Mong là tình đơn phương không lụy.
...
Cả hai về Cố gia, vừa đúng lúc Nguyệt My Nhi cùng Cố Thiên Khanh đi khám thai định kỳ.
Tô Tiểu Mạc ra khỏi xe, chạy nhanh đến ôm lấy cô, vui vẻ lên tiếng:
_ My Nhi, đi khám thai sao? Cho mình theo với, muốn xem bé con động đậy.
_ Cậu vừa về, vào trong nghỉ ngơi đi, lần sau đi!
_ Không chịu, muốn đi bây giờ!
Nguyệt My Nhi hết cách, muốn thỏa thuận với Cố Thiên Khanh, quay lại liền bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của anh, sau đó là lời nói lạnh lùng của anh giành cho Cố Thiên Bắc.
_ Thiên Bắc, cậu muốn thế nào đây?
Hắn bị gọi tên, liền hiểu vấn đề, vội đi đến kéo Tô Tiểu Mạc lại, bắt đắc dĩ nói:
_ Tiểu Mạc, mau vào trong thôi, chúng ta ở nhờ Cố gia đấy!
_ Nhưng em muốn đi cùng My Nhi.
_ Đừng nói nhiều nữa, anh họ nổi giận sẽ không xong đâu!
Nguyệt My Nhi ngạc nhiên với một màn trước mắt, cứ nghĩ họ diễn nhưng khi nghe cách xưng hô thân mật của cả hai, Nguyệt My Nhi đã tin hai người họ có mối quan hệ không tầm thường.
Cả hai đi vào trong, Nguyệt My Nhi nhìn Cố Thiên Khanh với ánh mắt nghi ngờ. Anh không nói gì mà lảng tránh cô, đi nhanh vào xe rồi bảo:
_ Bảo bối, đi nhanh lên.
Cô chui vào xe, thắc dây an toàn, sau đó quay sang tra hỏi anh:
_ Khanh, anh biết? Hai người họ là thật sao?
_ Chuyện gì chứ?
_ Anh giấu em, rõ ràng là anh biết.
Nguyệt My Nhi uất ức quay đi chỗ khác. Anh thở dài một hơi, sau đó thành thật khai báo:
_ Là cậu ta muốn tỏ tình nên hỏi anh cách. Anh bày cho cậu ta, nên mới biết.
_ Nhưng sao anh biết Tiểu Mạc đồng ý?
_ Nếu không đồng ý, chắc đã về từ lâu rồi!
_ Cũng đúng nhở!
...
Vừa vào cửa phòng bệnh, ông bác sĩ lần trước vừa nhìn thấy đã nhận ra hai người, ông ấy nhìn vào sổ, sau đó hỏi:
_ Lần này muốn biết là con trai hay con gái sao?
_ Khám thai định kỳ, trai hay gái thì khi chui ra sẽ biết.
Ông bác sĩ bất lực lắc đầu, trường hợp này ông là gặp lần đầu tiên, cũng chưa thấy ai sủng con gái hơn con trai như anh.
Ông ta chỉ tay lên giường, sau đó nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!