Nguyệt Hân tạm biệt Nguyệt My Nhi, sau đó đến bệnh viện.
Bác sĩ vừa thấy cô ta đã vui mừng chạy đến, thông báo:
_ Nguyệt tiểu thư, mẹ cô đã tỉnh lại rồi, nếu như không có chuyện gì, chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật.
_ Thì cứ làm theo các người đi, chỉ cần mẹ tôi bình phục trở lại.
_ Nhưng...
_ Chuyện gì sao?
Nguyệt Hân không kiên nhẫn nói ra, giọng nói không chút kiềm chế mà pha nhẹ sự khó chịu trong đó!
Vị bác sĩ vừa khó nói vừa sợ hãi khí thế của Nguyệt Hân, cuối cùng cũng quyết định nói ra:
_ Viện phí, cô không thể không đóng.
Nguyệt Hân hiểu chuyện, liền lấy ra một tấm thẻ, đưa cho ông ta, nói:
_ Trong đây có một ít, xong cuộc phẫu thuật của mẹ, phí còn lại tôi sẽ chuyển hết cho các người.
_ Vậy được, tôi sẽ chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Nguyệt Hân lười biếng đi vào phòng, nhìn Triệu Mẫn đang sa sút tinh thần nằm trên giường, tâm trạng cũng không hề tốt.
Nguyệt Hân nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây lên bàn, sau đó rót ly nước đưa cho bà, nhỏ giọng nói:
_ Mẹ ơi, chúng ta đến xin lỗi chị My Nhi đi, con thấy mình là người không đúng. Với lại, chị ấy đang mang thai, cũng đang cần một người có kinh nghiệm như mẹ chăm sóc.
_ Sức khỏe của mẹ không tốt, viện phí sao con có thể xoay sở được. Tiền phẫu thuật rất cao, con đừng vì mẹ mà làm ra chuyện gì không hay đấy!
_ Mẹ, con đóng rồi! Mẹ yên tâm làm phẫu thuật nha!
Nguyệt Hân và Triệu Mẫn đều đồng loạt hướng mắt ra cửa, lời nói và thân hình nhỏ nhắn của Nguyệt My Nhi xuất hiện bên ngoài cửa.
Cô đi vào ngồi cạnh mép giường, nở nụ cười nhẹ nhàng, rồi bảo:
_ Mẹ, tạm gác lại chuyện trước đây, con bây giờ là ân nhân của mẹ. Tiền phẫu thuật con đã đóng, bệnh tình cũng đã nghe qua từ bác sĩ. Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe, sau này chăm sóc con, xem như trả ơn.
_ My Nhi, sao chị lại ở đây? Chị theo dõi tôi sao?
_ Biểu hiện khác lạ của em, chị không thể không nghi ngờ. Với lại, những chuyện trên báo, cũng là để che mắt thiên hạ.
Triệu Mẫn rưng rưng nước mắt nhìn Nguyệt My Nhi, đưa tay nắm chặt tay cô, giọng trách móc bản thân:
_ My Nhi, mẹ đối xử với con như vậy, vậy mà con vẫn không hận mẹ, lại còn giúp mẹ. Mẹ không biết nên làm gì!
_ Aiya, mọi chuyện xem như đã qua. Mẹ cũng đâu phải là người xấu, tính cách của mẹ chỉ là muốn tốt cho Nguyệt Hân. Nhưng dù sao thì, ba và mẹ con cũng muốn có người chăm sóc con.
Nguyệt Hân bỗng dưng khóc lớn, nức nở nói ra tiếng lòng mình:
_ Chị My Nhi, trước kia là em sai, là do tính cách kiêu hãnh và sự thể hiện bản thân nên đã bắt nạt chị. Sau này em sẽ không như vậy nữa, chị tha lỗi cho em nha?
Nguyệt My Nhi bất ngờ, nhìn Triệu Mẫn một cái rồi mỉm cười, nói:
_ Không sao, dù sao trước đây cũng là người một nhà, chuyện đã qua chúng ta cho qua đi! Mọi người bình an là được!
_ My Nhi, mẹ đối xử với con như vậy, vậy mà con lại... thật sự mẹ thấy rất có lỗi.
_ Aiya, đừng nói chuyện này nữa! Mẹ muốn ăn gì không, lần sau con đến sẽ mua.
_ Không cần.
.....
Đến tối, Nguyệt Hân đến quán bar hội tụ cùng đám bạn thân. Trong gian phòng riêng, từng đôi từng cặp đều ôm ôm ấp ấp. Người thì uống rượu, người thì ca hát, rộn vang cả phòng.
Cô ta đi đến ngồi xuống trong góc, lưng dựa hẳn vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.
_ Em gái, có nhã hứng uống cùng anh một ly không?
Một người đàn ông cầm theo ly rượu ngồi cạnh Nguyệt Hân, tay không an phận mà sờ lên đùi, ánh mắt biến thái của hắn cứ nhìn chằm chằm vào vòng một của cô ta.
Nguyệt Hân đưa tay gạt tay hắn ra, khó chiụ cáu gắt, quát lớn:
_ Tránh ra, đừng làm phiền tôi.
_ Em gái thật khó chiều, chỉ cần uống ly rượu này, anh liền đi ngay!
_ Hôm nay tôi không có hứng, đừng để tôi phải cáu.
Hắn ta thích thú nhếch mép cười, tay đặt hẳn trên vòng eo của Nguyệt Hân, còn không an phận mà lần mò khắp nơi.
Nguyệt Hân đưa ánh mắt sắc bén nhìn hắn, không một động tác thừa, cầm chai rượu đập thẳng vào đầu hắn. Chĩa mảnh chai vỡ vào mặt hắn, nói:
_ Tôi đã bảo là không muốn, là anh muốn tìm đường chết, đừng trách tôi không khách sáo.
Tiếng nhạc trong phòng tắt hẳn, tất cả đều đồng loạt sợ hãi mà chạy ra ngoài. Quản lý liền xuất hiện ngay sau đó, lên tiếng giải quyết:
_ Hai người có gì từ từ nói, đây là nơi làm ăn, đừng động tay động chân.
_ Quản lý Chân, là cô ta ra tay trước, tôi chưa hề làm gì cô ta.
_ Anh nói láo, anh sàm sỡ tôi nên tôi mới ra tay.
_ Nơi này có gì mà ồn ào vậy?
Long Thành chẳng biết từ đâu xuất hiện, hiên ngang đi vào phòng. Vẻ mặt đẹp trai đốn tim của anh ta, luôn làm biết bao cô gái phải mê mẩn.
Quản lý Chân vừa nhìn thấy Long Thành thì như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng báo lại chuyện đã xảy ra.
Long Thành đưa ánh mắt nhìn Nguyệt Hân, trên tay vẫn cầm chai rượu đã vỡ một nửa.
Thả nhẹ bước chân đi đến cạnh cô ta, cầm lấy chai rượu, Nguyệt Hân chần chừ một lúc, thấy bản thân đã an toàn mới chịu buông tay.
Long Thành quăng chai rượu vào người đàn ông kia, lạnh lùng nói:
_ Đàn ông nên ra dáng đàn ông. Đừng nghĩ mình mạnh hơn phụ nữ thì muốn làm gì thì làm. Sau này anh không được bước chân vào quán bar này nửa bước, nếu không, hậu quả tự chịu.
Tên kia bị khí thế của Long Thành doạ cho sợ chết khiếp, nhanh chóng chạy đi mất dạng.
Nguyệt Hân mệt mỏi cầm túi xách lên, quay lại nhìn Long Thành, rồi đưa cho anh ta tấm card nhỏ, bỏ lại một câu rồi đi mất!
_ Cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây. Đây là số điện thoại của tôi, nếu anh cần gì thì gọi điện, tôi sẽ đến tìm anh.
.......
Một tháng sau, Triệu Mẫn xuất viện, Nguyệt My Nhi đến bệnh viện khám thai định kỳ. Nằm trên giường siêu âm, ánh mắt của cô và anh không hề rời khỏi chiếc tivi hiện rõ bé con trong bụng cô.
Bác sĩ đưa máy đi qua đi lại trên bụng cô, quan sát một lúc, sau đó vui vẻ lên tiếng:
_ Em bé trong bụng rất khỏe mạnh, mẹ cố gắng ăn uống đầy đủ, nhiều chất dinh dưỡng và uống sữa mỗi tối.
_ Bé con khỏe mạnh là tốt. Bảo bối, chúng ta về!
_ Hai người không muốn biết là con trai hay con gái sao?
Cố Thiên Khanh nhìn cô, sau đó phán nhẹ một câu:
_ Con trai cũng được, con gái cũng được, nhưng tốt nhất đừng là con trai.
_ Tại sao chứ?
_ Nó giành vợ với tôi thì sao?
Ông bác sĩ bất lực với Cố Thiên Khanh, ông làm bác sĩ hơn ba mươi năm nay, chưa từng thấy trường hợp nào như thế này!
Nhà người ta thì trọng nam khinh nữ, còn nhà anh thì trọng nữ khinh nam.
Nguyệt My Nhi cũng ngượng ngùng không biết nên làm gì, chỉ cười nhẹ rồi rời đi cùng anh.
...
Ra khỏi bệnh viện, cả hai đến Nguyệt gia thăm Triệu Mẫn. Đứng trước cửa Nguyệt gia, cô ngơ ngác nhìn vào bên trong, thở dài một cái rồi nói:
_ Em từng nói, sẽ không bao giờ đến đây thêm một lần nào nữa! Nhưng do ông trời định sẵn, nơi đây mãi mãi là nhà của em. Nên là, cho dù có đi đâu, thì đây vẫn là nơi để về.
_ Bảo bối, không có gì là không thể! Quá khứ là thứ không thể lấy lại, tương lai là thứ không thế đoán trước. Nên là, cứ sống tiếp, anh luôn ở cạnh ủng hộ em.