Cố Thiên Khanh không đến chỗ cô và Cố Quân ngay mà về TK trước.
Anh đã hẹn Sở Trạch và Tô Tiểu Mạc đến bàn chuyện. Đối tác nước ngoài thay đổi hướng đi, không muốn hợp tác với Nguyệt Hạ thị.
Họ muốn đích thân Nguyệt My Nhi ra bàn chuyện, và hứa họ sẽ được hợp tác với cả Tập đoàn TK. Nếu không, mọi hợp đồng đều sẽ hủy, họ chấp nhận bồi thường thiệt hại.
Căn phòng họp rộng lớn, Cố Thiên Khanh nhìn Sở Trạch báo cáo tình hình. Hai mày anh nhíu lại, vẻ mặt u ám khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ.
Bất ngờ Cố Thiên Bắc bên ngoài hối hả chạy vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, nhanh chóng báo cáo:
_ Anh họ, định vị của chị dâu không thấy đâu nữa! Tài xế cũng không liên lạc được! Em đã cho người đi điều tra, mọi giấu vết đều đã không còn nữa!
_ Các người theo bảo vệ như vậy sao? Mau chia ra đi tìm người! Cả ông và vợ tôi đều không được có chuyện gì!
Sở Trạch và Tô Tiểu Mạc cũng về Hồ Ly điều tra và cho người lùng sục tất cả các nơi.
...
Hà Linh vừa ra khỏi cửa nhà hàng, liền bắt gặp Nguyệt Hân đi cùng một vị công tử nào đó! Cô ta đã biết Nguyệt Hân đã làm mưa làm gió như thế nào trên các trang mạng xã hội.
Nào là cặp đại gia công tử, đến mẹ cô ta cũng chẳng thua kém gì! Lịch sử "tốt đẹp" như vậy, thế mà biết bao nhiêu là đàn ông cũng chẳng quan tâm đến.
Chỉ biết trước mắt là một mỹ nhân, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ. Ai mà chẳng thích?
Hà Linh nhìn Nguyệt Hân mỉm cười một cái, sau đó lên tiếng nói, trước khi cô ta đi ngang qua:
_ Nguyệt Hân, tôi muốn nói chuyện với cô.
Nếu như không gọi tên, có lẽ Nguyệt Hân cũng chẳng biết là gọi mình. Cô ta nhìn Hà Linh một cái, sau đó đanh đá chua ngoa hỏi lại:
_ Tôi và cô quen nhau sao? Tại sao tôi phải nói chuyện với cô?
Hà Linh không vội trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó lên tiếng khẳng định:
_ Tôi là bạn gái của Cố Thiên Khanh.
Chỉ với bảy chữ, đã khiến Nguyệt Hân cười như chưa từng được cười! Nụ cười chế giễu của cô ta khiến Hà Linh phải khó chịu.
Người đàn ông đi cạnh Nguyệt Hân cũng chẳng dư thời gian mà đứng đây nói chuyện phiếm với phụ nữ, chỉ để lại một câu rồi hậm hực rời đi!
_ Nguyệt Hân, lần sau chúng ta đi chơi tiếp, hôm nay em có việc thì làm việc của mình đi! Anh đi đây!
Nguyệt Hân không quan tâm nữa, lấy lại bình tĩnh mà nhìn Hà Linh, dõng dạc nói:
_ Cô nói mình là bạn gái của anh rể tôi, vậy cô có bằng chứng không? Cả cái nước này, sang tận các nước lân cận, ai mà biết anh ta cưng sủng vợ mình hơn cả bảo bối? Người như cô mà đòi so sánh với phượng hoàng chắc?
_ Anh rể? Thế chẳng phải vợ của Cố Thiên Khanh là Nguyệt My Nhi sao?
_ Chuyện này ai mà không biết? Chỉ có cô mới là không biết! Còn ở đây nói như đúng rồi!
Vẻ mặt khinh thường của Nguyệt Hân làm cho Hà Linh nhếch mép cười. Khoanh hai tay trước ngực, chế giễu lại:
_ Hừ, cô mà cũng có ngày bênh vực cho Nguyệt My Nhi sao? Chẳng phải là chị em cùng cha khác mẹ sao? Bây giờ lại như thân nhau lắm vậy á!
_ Biết rõ chuyện nhà tôi, vậy mà chẳng biết vợ của Cố Thiên Khanh là ai? Cô xứng nói chuyện với tôi chắc?
Nguyệt Hân hiên ngang rời đi, câu nói kia thành công khiến cho Hà Linh phải tức giận. Cô ta chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như thế này! Vậy mà lại bị một cô gái có quá khứ đen đủi kia sỉ nhục cho không còn mặt mũi.
Ánh mắt phẫn nộ nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Hân, cắn răng nói ra từng chữ:
_ Nguyệt Hân, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên. Còn Nguyệt My Nhi, tôi sẽ không để Cố Thiên Khanh ở cạnh cô lâu thêm nữa đâu! Những thứ tôi ngắm đến, đều không để lọt khỏi tầm mắt.
......
_ Có rồi, tam tỷ, chủ nhân đang ở nghĩa trang ngoài ngoại ô thành phố.
_ Mau cho người đến đó!
Tô Tiểu Mạc và Sở Trạch ra khỏi căn cứ, liên lạc cho Cố Thiên Khanh rồi nhanh chóng đến chỗ cô.
Vẻ mặt của ai cũng trở nên nghiêm trọng, vừa lo lắng vừa bất an. Sở Trạch ôm lấy Tô Tiểu Mạc, an ủi:
_ Sẽ không sao?
...
Nguyệt My Nhi và Cố Quân đứng trước mộ của mẹ cô, đưa tay xoa nhẹ cái bụng đã nhô lên của mình, cô vui vẻ nói:
_ Mẹ ơi, bên cạnh con là ông nội, ông tuy là ông của chồng con nhưng vô cùng yêu thương con. Con còn có mang thai, là cháu của mẹ. Nếu như mẹ có gặp ba, thì đừng trách ông ấy! Ông ấy là vì con nên mới như vậy!
_ Mẹ My Nhi, cô cứ yên tâm giao con bé lại cho Cố gia, nó là cục vàng của cả Cố gia. Ai cũng không thể động vào. Cố Quân này có thể đảm bảo, My Nhi chỉ có sống trong nhung lụa, sẽ không có chuyện làm việc cực nhọc để phục vụ Cố gia.
_ Ông cứ đùa!
Cố Quân vui vẻ phá lên cười, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều và yêu thương. Ông là người luôn cưng chiều và bảo vệ cô, như cách mà ông đã từng làm với Cố Thiên Khanh.
Hai mươi năm trước, con trai duy nhất của mình bất ngờ rời xa ông. Hai mươi năm sau, ông biệt được con trai mình là bị người khác hãm hại. Kết quả ông nhận được, lại chính là do con gái ruột của mình làm!
Ông chưa từng nghĩ mình lại có hai người con, một đứa tính cách vừa ôn hoà vừa điềm tĩnh. Một đứa lại mưu mô, quỷ kế đa đoan như vậy!
Ông nghĩ, phải chăng kiếp trước ông đã làm chuyện gì đó rất tày trời. Nên ông trời đã cho ông cái kết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
...
Grừ... grừ... grừ...
Tiếng động cơ liên tục kéo đến, bao quanh toàn bộ nghĩa trang. Tiếng phanh gấp lệch cả bánh, và tiếng bước chân hối hả đi vào!
Cố Quân và Nguyệt My Nhi quay người nhìn ra, liền bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Cố Thiên Khanh, Tô Tiểu Mạc và Sở Trạch. Phía sau, Cố Thiên Bắc và thuộc hạ thân cận của anh cũng đều đồng loạt đi đến!
Vừa thấy Nguyệt My Nhi vẫn an toàn, Cố Thiên Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh đến ôm chặt lấy cô, giở giọng trách móc:
_ Bảo bối, lúc nãy Thiên Bắc báo lại, định vị của em không nằm trong tầm kiểm soát nữa! Có biết là anh lo cho em và ông thế nào không?
_ Vừa nãy xe chết máy, điện thoại lại không có sóng, em không thể gọi người đến! Tài xế sửa một lúc liền hoạt động lại, em quên mất sẽ thông báo.
_ Nhưng cho người đi tìm lại không thấy bóng dáng của em và ông.
_ Ông đưa bọn em đi đường bờ biển, vừa khai phá, vẫn chưa xây xong.
Cố Quân lắc đầu bất lực với cháu trai của mình, vẫy vẫy tay rời đi! Cố Thiên Bắc đi đến dìu ông, còn không quên nhắc nhở:
_ Đây là nghĩa trang đó, nói một lúc, không chừng ba mẹ của chị dâu hiện lên mất!
Cố Thiên Khanh liếc xéo hắn, sau đó dìu cô ra xe. Tay anh như một thói quen, một tay xoa xoa bụng cô, tay còn lại xoa tấm lưng mảnh khảnh kia!
...
Ngồi trong xe, cô luôn nói về những chuyện mà ông đã kể, còn có chuyện khi nhỏ của Cố Thiên Khanh.
Anh không biểu cảm gì, chỉ chăm chú nghe cô kể, lâu lâu lại mỉm cười một cái.
Thẩm Tranh ngồi ở ghế lái phụ, không muốn phá hủy bầu không khí tốt đẹp này! Nhưng chuyện anh ta vừa nhận được, lại vô cùng quan trọng.
Đánh liều một phen, anh ta quay người xuống, gọi một tiếng:
_ Lão đại.
Cố Thiên Khanh nhìn anh ta, tinh thần vô cùng tốt, hỏi lại bằng giọng nói không nóng cũng không lạnh, mà nằm mơ anh ta cũng không muốn mơ tới.
_ Có chuyện gì?
Thẩm Tranh nhéo má mình một cái, cảm giác không phải là mơ, anh ta mới lên tiếng trả lời:
_ Lão đại, phía Hà thị đã âm thầm kí hợp đồng với phía đối tác nước ngoài. Và họ đã hoàn toàn hủy hợp đồng với Nguyệt Hạ thị.
Không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo hơn, vẻ mặt không vui của Cố Thiên Khanh làm cho Thẩm Tranh và Vũ Bạch phải khiếp sợ.
Nguyệt My Nhi nắm chặt lấy tay anh, nhỏ giọng nói:
_ Để từ từ tính, dù sau Nguyệt Hạ thị cũng đã có TK và Trần thị chống lưng, không dễ bị phá sản. Mai em đến Nguyệt Hạ thị một chuyến, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.
_ Nhưng em đang mang thai.
_ Cũng đâu bị ảnh hưởng. Bé con rất ngoan, không hề phá phách gì em. Anh yên tâm!