Hai tiếng sau, Nguyệt My Nhi từ từ tỉnh lại sau cơn ngất, bác sĩ cũng vừa tiêm xong liều thuốc đầu tiên cho cô.
Tô Tiểu Mạc thấy động tĩnh liền đi nhanh đến, đỡ lấy cô dậy, lo lắng hỏi:
_ My Nhi, cậu thấy thế nào rồi! Còn mệt không?
_ Khanh, anh ấy vẫn chưa tỉnh sao? Đã qua bao lâu rồi? Bác sĩ đã nói thế nào?
_ Chồng cậu cần thời gian tỉnh lại, khoảng hơn mười tiếng.
Nguyệt My Nhi muốn xuống giường, nhưng liền bị Tô Tiểu Mạc ngăn lại, nửa muốn nói nửa muốn không. Đấu tranh lí trí một lúc cũng quyết định nói ra:
_ My Nhi, cậu mang thai rồi! Nhưng...
_ Mình mang thai rồi? Mang thai rồi á? Nhưng sao mọi người lại không vui chứ?
Tô Tiểu Mạc nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói:
_ Là mang thai ngoài tử cung. Bác sĩ nói, thai nhi chưa vỡ nên sẽ tiêm thuốc. Nếu như không chịu thuốc, đứa bé sẽ mất.
Nguyệt My Nhi nghe xong chẳng thể hiện gì, cũng chẳng hành động gì, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt. Cô vùi mặt vào chăn, tiếng nắc mạnh của cô vang lên từng hồi. Lời nói cũng câu được câu mất:
_ Hức, tại...tại sao? Tại sao... hức, mọi chuyện không may mắn... hức... đều đến với tôi chứ? Hức... hức! Ông trời... thật biết trêu ngươi mà! Hức hức.
_ My Nhi, mọi chuyện sẽ không sao mà, sẽ không ai có thể lấy đi sự may mắn của cậu!
_ Nhưng... nhưng mình không thấy may mắn. Hức!
Tất cả đều đồng loạt im lặng, tiếng khóc của cô như liều thuốc thức tỉnh Cố Thiên Khanh. Tay anh cử động, mắt anh khép hờ rồi từ từ mở ra.
Hắc Ảnh quan sát thấy, liền lớn tiếng nói:
_ Lão đại, lão đại tỉnh lại rồi!
Nguyệt My Nhi vừa nghe thấy liền nín khóc, lao nhanh đến cạnh giường anh, nắm chặt tay anh, lo lắng hỏi:
_ Khanh, anh tỉnh rồi! Còn đau không, có khó chịu không? Mau, mau gọi bác sĩ.
Cố Thiên Khanh đưa tay xoa đầu cô, nói gì đó không ai nghe thấy, vì còn thở ống thở, nên hoàn toàn không thể nghe được gì!
Bác sĩ rất nhanh đã có mặt, kiểm tra sơ qua rồi vui mừng nói:
_ Thật khó tin, đây là trường hợp hiếm nhất mà tôi từng gặp. Bệnh nhân tỉnh lại trước dự định, khả năng là vì một tác động nào đó! Rất vui vì điều này!
_ Cảm ơn bác sĩ.
Vẻ mặt không có chút sức sống của Nguyệt My Nhi làm bác sĩ chú ý đến! Ông đi đến cạnh cô, nhẹ giọng khuyên bảo:
_ Cô gái, cô đã nghe qua tình hình của bản thân rồi đúng không?
Nguyệt My Nhi nhẹ gật đầu, ánh nhìn chăm chú vào vị bác sĩ có gương mặt vừa nhân hậu vừa hiền từ, chú ý lắng nghe những lời ông sắp nói!
_ Cô gái, đừng nghĩ đến những chuyện không may mắn, hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp. Liều thuốc đầu tiên đã qua một giờ, nhưng cơ thể cô vẫn không bị gì, chứng tỏ thuốc có tác dụng. Chỉ cần vài liều nữa, tôi có thể đảm bảo cả mẹ và bé đều bình an vô sự.
_ Bác sĩ, vậy sau này tôi vẫn còn có thể có con không?
_ Cô yên tâm, mang thai ngoài tử cung có cách trị dứt điểm, chỉ cần thời gian mà thôi! Sau khi trị, cô vẫn có thể mang thai bình thường.
_ Cảm ơn bác sĩ, mọi chuyện đều nhờ vào bác.
Ông mỉm cười hiền hậu rồi cùng y tá rời đi! Cô y tá bên cạnh vẫn còn đưa mắt nhìn vào bên trong, sau đó quay lại hỏi ông:
_ Bác sĩ Châu, cô gái đó, thật sự không sao chứ? Tôi cũng từng thấy nhiều trường hợp như vậy, nhưng đều...
_ Đừng nói những điều không may. Cô gái đó, có số sống vô cùng hạnh phúc, sẽ không có chuyện gì xảy ra!
....
Bên trong phòng bệnh.
Cố Thiên Khanh nhìn Nguyệt My Nhi, chưa hỏi chuyện liền mà để cô bình tĩnh lại. Cô đưa mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau mà như hiểu rõ đối phương muốn gì!
Cô nằm xuống cạnh anh, ôm lấy vòng eo sáu múi của anh, không nhanh không chậm, nói:
_ Chồng ơi, chúng ta có con rồi, là đứa con đầu lòng đấy! Nhưng em lại để nó phải nghe mùi thuốc khi chưa thành hình hài. Có phải em vô dụng lắm không? Có khi nào, khi con sinh ra sẽ không được bình thường như bao đứa trẻ khác không?
_ Bảo bối ngoan, bác sĩ vừa nãy đã nói rồi, sau khi tiêm thuốc, đứa bé sẽ không sao?
_ Nhưng em sợ, con em... hức, hức!
Tô Tiểu Mạc và Hắc Ảnh không kiềm được mà cũng khóc theo. Lần đầu họ chứng kiến cảnh đau lòng này ngoài đời thực. Đã nhiều lần chứng kiến trên phim ảnh, nhưng không nghĩ khi xem tận mắt lại đau lòng như vậy!
Cố Thiên Khanh cố gắng an ủi cô, nhắc nhở:
_ Bảo bối, em nên giữ tinh thần vui vẻ, không được cứ suốt ngày buồn bã như vậy, sẽ rất có hại cho con của chúng ta.
Nguyệt My Nhi vừa nghe xong đã lau đi nước mắt, ngước nhìn anh, mỉm cười một cái, sau đó nói:
_ Em sẽ không như vậy nữa! Thủ lĩnh của Hồ Ly, sẽ không làm anh thất vọng. Sẽ không để con của chúng ta phải có chuyện gì! Anh mau khỏe lại, chúng ta về nước nha! Em nhớ mẹ rồi!
_ Được!
....
Một tháng ở lại Indonesia, vết thương của Cố Thiên Khanh đã bình phục trở lại, sức khỏe cũng trở lại như thường.
Nguyệt My Nhi thì cũng xong liệu trình bốn liều thuốc của mình. Tinh thần của cô cũng không còn sa sút mà đã trở nên phấn trấn hơn.
Còn về Nam Luân, Nguyệt My Nhi quyết định đưa hắn về giao cho cảnh sát xử lý. Hồ Ly cũng để cho Sở Trạch và Tô Tiểu Mạc toàn quyền nắm giữ.
Cô bây giờ chỉ muốn lui về sau hậu đài, làm một người vợ hiền, người mẹ tốt. Chiến tranh giang hồ gì đó, cô chẳng muốn liên quan đến.
Nói thế thôi, chứ Cố Thiên Khanh nào cho cô được yên. Hồ Ly do cô thành lập, sao nói bỏ là bỏ được chứ? Thủ lĩnh vẫn là cô, cô vẫn là người đứng đầu. Chỉ là ít khi quyết định chuyện ở Hồ Ly.
...
Nguyệt Hạ thị được giao lại cho Sở Trạch và Tô Tiểu Mạc. Nguyệt My Nhi vẫn hay lui tới xem xét tài liệu và bàn chuyện với đối tác.
Cố Quân vừa hay tin cháu dâu cưng của mình mang thai, liền vui vẻ đến đứng ngồi không yên. Thường hay hẹn bạn bè để nói chuyện, vẫn không quên khoe đứa cháu chắt chuẩn bị ra đời.
Cô hay bị Cố Quân và Cố Thiên Khanh cằn nhằn về chuyện đi làm. Cả hai đều không muốn cô phải đi đi lại lại để bản thân phải mệt mỏi.
Cố Thiên Bắc chỉ ngồi bên cạnh mà nghe, đến nỗi hắn thuộc nằm lòng những câu mà cả hai thường hay nói. Hắn cũng phải nể phục cái tài nghe mà không có phản ứng gì của Nguyệt My Nhi.
Nếu như không phải hắn chẳng còn nơi nào để lui tới thì đã chẳng phải ngày nào cũng ngồi đây nghe. Một người thì sủng vợ, một người thì cưng cháu. Cả hai xem cô như bảo bối mà đối đãi. Thật mệt mỏi mà!