Ba ngày trọng bệnh viện, không khí ngột ngạt khiến Nguyệt My Nhi khó chịu hơn.
Vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, đám sát thủ của Ám Dạ liền xuất hiện, số lượng đông như kiến, hầu như toàn bộ những người của Ám Dạ đều được điều đến để giết Nguyệt My Nhi.
Cố Thiên Khanh ôm chặt cô trong lòng, lạnh lùng thông báo cho Hắc Ảnh và Long Thành:
_ Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, những ai muốn giết bảo bối của tôi, đều không được bỏ sót.
_ Vâng, thưa lão đại.
Nguyệt My Nhi liếc nhìn Tô Tiểu Mạc, lén gật đầu một cái. Nhận được cái gật đầu, cô ấy liền ra khỏi xe, nhìn thuộc hạ đứng không xa chờ lệnh. Đưa tay ngoắc ngoắc, toàn bộ đám sát thủ của Ám Dạ đều bị bao vây.
Nguyệt My Nhi thấy tình hình đang nghiêng về phía mình, cô cầm điện thoại liên lạc cho hắn, rất nhanh đã có người nhắc máy, giọng nói giễu cợt của hắn khiến Cố Thiên Khanh muốn tự tay bốp chết hắn ta.
_ Nguyệt My Nhi? Nhanh vậy đã liên lạc với tôi rồi sao? Muốn cầu xin kiểu gì đây?
_ Tôi muốn gặp anh ngay tại nơi tôi bị ám sát, nếu anh không đến, xem như Ám Dạ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tút, tút, tút...
Cố Thiên Khanh nhìn Nguyệt My Nhi, đoán được phần nào câu chuyện. Tuy không muốn hỏi nhưng thắc mắc quá không hỏi sao được?
_ Bảo bối, hắn...
_ Hắn là kẻ muốn giết em, là người em thấy hôm đó! Vì ba em giết ba hắn, nên toàn bộ trách nhiệm em đều phải gánh.
_ Sao lại có người như vậy chứ? Nhưng... Em đâu phải là...
Nguyệt My Nhi nhìn thẳng vào mắt anh, hít thở sâu một cái, nói:
_ Em là... Deathly Rose, là thủ lĩnh của Hồ Ly.
Đùng, nghe qua như xét đánh ngang tai. Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã khiến anh phải đứng hình. Chỉ với danh hacker huyền thoại đã khiến anh không thể tin, bây giờ lại nghe danh thủ lĩnh của Hồ Ly, càng khiến anh phải rửa mắt mà nhìn.
Anh ấp a ấp úng hỏi lại:
_ Bảo bối...em là... là thủ lĩnh của Hồ Ly? Em đùa sao?
_ Em không đùa. Thiên Bắc, cậu xuống xe.
Cố Thiên Bắc ngồi ghế trên chỉ im lặng mà xuống xe, vẻ mặt ngạc nhiên của hắn khiến cho Tô Tiểu Mạc bật cười, đánh nhẹ vào vai hắn hỏi:
_ Sợ?
_ Sợ... sợ gì chứ? Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể sợ chứ? Chỉ là thủ lĩnh của Hồ Ly, cũng đâu có gì lạ!
_ Yo, không có gì lạ? Vậy anh cũng nghe đến, chỉ trong hai năm đã khiến Hồ Ly bay lên đứng nhất trong thế giới ngầm. Những ai đã trở thành kẻ thù, sẽ chỉ có một con đường... chết!
_ Cô...cô đừng có mà doạ tôi, tôi không sợ đâu!
Tô Tiểu Mạc bật cười, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng khi nhìn thấy người mà cô ấy và Nguyệt My Nhi chẳng muốn nhìn thấy.
Cố Thiên Bắc thấy vẻ mặt khác thường của Tô Tiểu Mạc, ánh mắt nhìn theo hướng của cô ấy.
Cố Thiên Bắc nhíu mày, nhẹ giọng hỏi cô ấy:
_ Ai vậy?
_ Thủ lĩnh của Ám Dạ.
...
Trong xe, cô cởi nhẹ chiếc váy, lộ ra phần lưng trắng nõn không một khuyết điểm. Cô cởi bỏ lớp da che phần hình xăm to trên lưng.
Xuất hiện trước mắt anh là hình xăm con bướm đậu trên bông hồng đen. Lúc này anh mới thực sự tin, cô chính là thủ lĩnh của Hồ Ly.
Vì hình xăm này, tượng trưng cho người nắm quyền tối cao của thế giới ngầm. Hình xăm do cô tự thiết kế, vừa tỉ mỉ vừa nhiều chi tiết.
Cố Thiên Khanh đưa tay sờ nhẹ vào hình xăm, ánh mắt vô thức hiện lên biểu cảm thương cô. Vòng tay ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng nói:
_ Bảo bối, quá khứ đã khiến em vất vả, tương lai anh sẽ không để em phải chịu khổ, mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ.
_ Khanh, đợi em tiêu diệt toàn bộ những mối đe doạ xung quanh, em sẽ lui về làm một người vợ hiền của anh.
_ Không cần, chỉ cần em sống đúng với bản thân mình, ngoài ra anh không ép em làm những gì em không thích.
_ Cảm ơn anh đã thông cảm cho em.
Cả hai đang cảm xúc ngập tràn, Cố Thiên Bắc bên ngoài liền gõ cửa, nói lớn vào:
_ Anh họ, chị dâu, người đến rồi!
Nguyệt My Nhi cùng Cố Thiên Khanh xuống xe, nơi này hoang vắng, ít người qua lại, nên sẽ không có nguy hiểm gì cho người xung quanh.
Hắn - Nam Luân, thủ lĩnh của Ám Dạ. Ánh mắt hận thù nhìn thẳng vào người Nguyệt My Nhi, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
Cố Thiên Khanh đứng chắn trước mặt cô, khí thế áp đảo Nam Luân, lạnh giọng nhìn hắn nói:
_ Nam Luân, nếu như anh thấy mình là một người phụ nữ, vậy thì cứ truy sát My Nhi. Còn nếu như thấy mình là nam tử hán, vậy thì chuyện của đời trước, thì xem như là chuyện đã qua.
_ Chuyện đã qua? Hừ, ba cô ta giết ba tôi, mẹ cô ta là hồ ly quyến rũ ba tôi. Tôi không truy cứu, vậy tôi chính là kẻ bất hiếu rồi!
Cố Thiên Khanh muốn cãi lại, liền bị Nguyệt My Nhi ngăn lại, kéo anh qua một bên, lớn tiếng nói:
_ Vậy được, hôm nay tôi cho anh có mạng đến, không có mạng về. Tất cả nghe lệnh, Ám Dạ là mục tiêu đầu tiên và cũng là cuối cùng. Toàn bộ thuộc hạ của Ám Dạ, không ai được nương tay.
_ Rõ, thưa thủ lĩnh.
Nam Luân định hình lại cuộc chơi thì đã quá muộn, ánh mắt nhìn đám người bao vây bên ngoài, liền rơi vào hình xăm trên cổ tay của họ.
Nam Luân thấy tình hình không ổn, liền hạ lệnh:
_ Phá đường rút lui, chúng là người chúng ta đụng không nổi đâu!
_ Muộn rồi. Đáng lẽ ra, chuyện này không đến sớm như vậy đâu, là do anh muốn giết tôi nên tôi mới phản kích. Còn chuyện tôi muốn tiêu diệt Ám Dạ, là có lí do.
Nam Luân vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng vẫn cố toả ra bình tĩnh, nhìn cô hỏi lại:
_ Lí do gì chứ? Thù oán là do cô trả cho tôi, tôi thì nợ cô cái gì?
_ Anh không nợ tôi, nhưng anh nợ chồng tôi. Cái chết của ba mẹ chồng vào hơn hai mươi năm trước, các người cũng góp phần tạo nên. Nếu không phải tôi vô tình điều tra được, chắc chỉ mình ba mẹ của Thiên Bắc phải chịu tội.
_ Ha, thì ra là vậy! Tôi giết thì sao, kẻ chủ mưu cũng đã chịu tội, không hề khai ra tôi. Cô nghĩ bây giờ lật lại vụ án, bao giờ sẽ kết thúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!