Ba ngày sau, Nguyệt My Nhi kiếm cớ đi ra ngoài để đến tìm Duật Hành. Tốc độ làm việc của hắn cũng không tồi, chưa gì đã có được tin tức.
Nguyệt My Nhi đứng nhìn căn biệt thự to đùng trước mắt, thở phào một hơi rồi nhẹ nhàng đi vào. Cánh cổng vẫn tự động mở, vẫn là Vũ Bạch đón tiếp cô.
Cậu ta vừa thấy cô đã vui vẻ đi đến chào hỏi, lỡ miệng gọi cô:
_ Chị dâu, lão đại chờ cô lâu rồi!
_ Cậu vừa gọi tôi là gì?
_ Tôi có gọi gì đâu, cô nghe nhầm rồi!
Nguyệt My Nhi nhíu mày nhìn cậu ta, ánh mắt không mấy thiện cảm từ cách xưng hô vô ý vừa rồi của cậu. Cô bỏ qua cậu, đi lên lầu tìm Duật Hành.
Vũ Bạch gãi gãi đầu, cảm thấy bất an đang đến gần, bản thân vô ý gọi cô là "chị dâu", cảm giác chẳng lành lại xuất hiện.
Nguyệt My Nhi vừa vào phòng, đã quăng mạnh túi xách xuống sofa, nhìn bóng lưng của người đàn ông trước mặt, hỏi:
_ Từ bao giờ tôi lại trở thành chị dâu của thuộc hạ anh vậy?
_ Từ khi em đặt chân vào căn biệt thự này! Sao đây, không chịu sao? Vậy tôi sẽ bảo họ gọi em là "vợ lão đại".
_ Anh...
Nguyệt My Nhi tức giận muốn nhàu đến xé nát con người trước mắt, nhưng lí trí còn sót lại bắt cô không được tức giận ngay lúc này.
Cố gắng kiềm chế, cô ngồi xuống rót ly nước uống cạn. Sau khi bình tĩnh lại, cô nhìn bóng lưng của Duật Hành, hỏi chuyện:
_ Anh tìm được rồi sao? Là nơi nào vậy?
_ Gấp như vậy sao? Ở lại nói chuyện với tôi một lúc, sợ anh chồng nhà em trông sao?
_ Biết rõ lí do, vậy sao lại hỏi để tự làm mình đau vậy?
Duật Hành im lặng, sát khí tỏa ra tự khắc khiến người khác sợ hãi. Nguyệt My Nhi hiểu rõ, giữa cô và hắn không có duyên ở cạnh nhau.
Nhưng kiếp này cô nợ hắn, kiếp sau nhất định sẽ không buông tha hắn ta.
Nguyệt My Nhi đứng lên đi đến cạnh bàn, cầm lấy thứ mình cần, lẳng lặng ra về. Trước khi đi còn không quên cảm ơn Duật Hành, hắn chỉ cười nhẹ rồi thôi!
Cánh cửa đóng lại, không gian cô đơn chỉ còn lại mình hắn. Xoay ghế lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cánh cửa phòng.
Nụ cười quái dị của hắn khiến không gian càng trở nên lạnh lẽo hơn. Lời nói sắc xảo, pha chút mùi ghen tuông, khiến không khí pha chút mùi chua "nồng nàn".
_ Bảo bối, em yêu thương tên ngốc đó như vậy sao? Thật đau lòng mà!
..........
Nguyệt My Nhi về Cố gia, tìm gặp riêng quản gia. Phó quản gia phát giác ra chuyện gì đó, lén gọi điện báo cho Trần Đức.
Ông ta vừa nghe xong đã tức giận quát vào điện thoại:
_ Chuyện tôi giao cho bà, bà định không làm sao? Để Nguyệt My Nhi biết được chuyện "tốt" của bà, đừng mong kéo theo tôi chết chung.
_ Dạo này cô ta toàn ở nhà, tôi không thể hành động được!
_ Vậy bà tự chờ chết đi! Vô dụng.
...
Nguyệt My Nhi nhàn nhã ngồi uống trà, đưa ánh mắt tin tưởng nhìn quản gia, nói:
_ Bác kiểm tra giúp con túi bột này! Sau khi có kết quả, bác trực tiếp đưa cho ông nội. Chuyện còn lại ông sẽ giải quyết.
_ Được, tôi sẽ đi làm ngay.
Nguyệt My Nhi vẫn nhàn nhã uống trà, nhìn từng hình ảnh xuất hiện trong camera, vô tình cô nhìn thấy Cố Thiên Khanh đang lấp ló sau cánh cửa phòng thay đồ.
Cô phóng to và bật loa lớn, cuộc đối thoại cứ thế vang vọng khắp sân thượng.
_ Bắt hết những người đã làm hại My Nhi, tuyệt đối không để cô ấy biết chuyện mình bị bắt sau khi ngất đi. Chỉ xem đây là một tai nạn, những người liên quan, tôi sẽ tự giải quyết sau.
_ ...
_ My Nhi có gọi đến, cứ trực tiếp nối máy với tôi, đừng để cô ấy phát giác ra chuyện gì!
Bốp.
Ly trà trên tay cô rơi xuống sàn vỡ tan tành, hình ảnh Cố Thiên Khanh trước mắt khiến cô cảm thấy xa lạ. Từ một người ngốc, lại trở thành người như thế này trước mắt cô.
Hôm đó ở phòng thay đồ, cô đã tự an ủi bản thân mình, anh nhất định không phải như vậy! Nhưng người trong video này, lại khiến cô tin là bản thân mình sai.
Không phải cô ích kỷ, không muốn Cố Thiên Khanh như người bình thường. Nhưng cảm giác sống chung với Cố Thiên Khanh ngốc, cô đã cảm thấy quen rồi! Nhất thời chẳng thể chấp nhận người mới.
...
Ba ngày sau, kể từ khi cô xem được đoạn video kia, cô không muốn tin người luôn ở cạnh cô hằng ngày lại luôn lừa dối cô và tất cả mọi người.
Trong căn phòng ngủ tối tăm, không một ánh sáng chiếu rọi, cô ngồi co người trên sofa, vẻ mặt thẩn thờ chờ đợi Cố Thiên Khanh.
Cạch.
Tiếng cửa phòng được mở ra, theo sau là tiếng bước chân hiên ngang của anh và lời nói giả ngốc khiến cô lầm tưởng là anh của trước kia!
_ Vợ ơi, sao em không bật đèn vậy? Tối như vậy, sẽ không tốt cho mắt đâu!
Cố Thiên Khanh đi đến ngồi cạnh cô, quan sát vẻ mặt không mấy thẩn thờ của cô, nói tiếp:
_ Vợ ơi, em sao vậy? Không khỏe sao? Anh gọi bác sĩ kiểm tra cho em nha?
_ Thiên Khanh, rốt cuộc thì anh có bao nhiêu chuyện giấu em?
Cố Thiên Khanh bất ngờ, hai lần cô đều hỏi như vậy, đều khiến anh phải nghi ngờ. Nguyệt My Nhi thả hai chân xuống, ngồi xích ra xa anh, ánh mắt xem thường khiến anh đau lòng.
_ Sao? Không thừa nhận là mình có chuyện giấu em sao? Vậy em nói bí mật của mình trước nhé?
_ Vợ ơi, em đang nói gì vậy? Anh nghe không hiểu gì cả!
_ Em là "nữ hoàng hacker" - Hoa hồng đen. Vậy rồi, em nên gọi anh là Duật Hành hay là Cố Thiên Khanh?
Cố Thiên Khanh trầm mặc, toàn bộ những chuyện này, anh nghĩ mình đã rất cẩn thận. Nhưng không ngờ, chưa gì đã bị cô vợ này phát hiện ra.
Anh quay lại với con người thật của mình, nhìn cô với ánh mắt biết cười, giọng nói cưng chiều khiến cô càng không thể thích ứng được!
_ Bảo bối, anh phải công nhận là em rất giỏi. Nhưng lại không ngờ, em lại giỏi hơn anh tưởng tượng.