Duật Hành im lặng, căn phòng cũng chẳng còn tiếng động nào! Nguyệt My Nhi nhẹ nhàng muốn đi đến xem thử mặt của hắn, nhưng lại vô tình chú ý đến tài liệu đặt trên bàn.
Cầm lên xem thử, bên trong có vô vàn những chứng cứ phạm tội của Trần gia. Mà người đứng sau lại không phải là Trần Đức. Một kẻ bí ẩn chẳng ai biết đến, Duật Hành chắc cũng chưa tra ra được gì!
_ Tại sao lại giúp tôi? Chúng ta đâu có quen nhau. Với lại, tôi cũng không biết mặt anh ra sao!
_ Chúng ta quen nhau, còn rất thân nữa! Chỉ là, chưa phải thời cơ để tôi lộ diện.
Nguyệt My Nhi nhíu mày, trong đầu suy nghĩ đến vô vàn những lí do mà hắn không muốn lộ mặt. Nào là bị hủy dung, hoặc là vẻ mặt xấu xí đến người khác nhìn cũng chẳng dám nhìn.
Nhưng một người rất thân với cô, lại có thế lực lớn như vậy, chẳng biết là kẻ nào! Nhưng chỉ mới gặp một lần, lại muốn cô làm vợ hắn, chắc chắn không phải người tốt đẹp gì!
_ Tài liệu này...
_ Mang về đi, không cần trả thù lao.
_ Thật sao? Anh như thế là bị lỗ đấy!
_ Nguyệt tiểu thư, mời.
Vũ Bạch chẳng biết từ đâu xuất hiện, cứ thế mời cô đi! Cô quan sát căn phòng một lúc rồi mới yên tâm rời đi!
................
Ba ngày sau.
Ngay tại phòng họp cổ đông, rất nhiều người đã đến chờ Nguyệt My Nhi. Cô cũng chỉ đến trễ năm phút, vậy mà họ lại nghĩ cô bỏ trốn. Nhưng với tính tình rộng lượng của cô, sao cô có thể trách họ vì chuyện nhỏ này chứ!
_ Xin chào, tôi chỉ mới trễ năm phút, cũng đâu chứng minh rằng tôi bỏ trốn. Có đúng không thư kí Hàn?
_ Đúng, đúng.
Hàn Quang vừa nghe nhắc đến tên mình, đã cuống cuồng muốn trả lời "không". Nhưng lí trí còn sót lại khiến anh ta sống thêm được vài phút.
_ Giám đốc Nguyệt, cô làm chức vụ lớn, sao lại không có trách nhiệm gì cả! Đi làm cũng trễ nữa, thế ai mà dám noi gương theo cô?
_ Vậy thì không cần, tôi sống theo thời gian biểu của tôi, các người cũng sống theo thời gian biểu của các người. Sao tôi có thể ép một người sống khác với tôi, phải sống giống tôi?
Ông ta im lặng, thật sự không thể nói lại Nguyệt My Nhi cô. Không để mọi người chờ lâu, Nguyệt My Nhi đi đến trước máy tính, qua vài thao tác, trên màn hình lớn xuất hiện nhiều bằng chứng khác nhau.
Hàn Quang cũng chăm chú quan sát, hai mắt to tròn hết nhìn cô rồi lại nhìn màn hình. Hình ảnh của anh ta hiển thị rõ trên màn hình.
Hàn Quang ngồi cùng Trần Nhậm, clip anh ta đi vào Trần thị, đoạn ghi âm nói chuyện giữa anh ta và Trần Đức. Mọi thông tin cụ thể đều được hiện lên, nhưng cô lại che đi mặt của Trần Đức và Trần Nhậm.
Đây không phải là lúc vạch trần Trần gia, cô muốn để họ tự chui đầu vào rọ. Chỉ cần giải quyết hết những người của ông ta, cho dù có thế nào, ông ta cũng sẽ tự thân hành động.
Không chừng, khi Hàn Quang bị bắt, ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì đó để giết người diệt khẩu. Hàn Quang mà khai ra ông ta, chẳng khác nào mọi kế hoạch đều đổ sông đổ biển.
_ Chủ tịch Cố, đây chẳng phải là thư kí thân cận của ông sao? Không ngờ, người lâu năm lại là gián điệp. Mau giao cho cảnh sát đi, chuyện này không nhỏ đâu!
_ Không phải là tôi mà! Tôi là người làm lâu năm, sao có thể phản bội Chủ tịch được chứ? Các người chỉ nghe tin từ một phía, lại muốn kết tội cho tôi.
Những người khác thấy vậy cũng rất có lí, nên đã im lặng không nói thêm. Thấy vậy, Hàn Quang nhìn sang Nguyệt My Nhi, trách móc:
_ Giám đốc Nguyệt, cô là người mới, sao có thể vì một vài bằng chứng như vậy mà vu khống cho tôi? Tôi có thể kiện cô đấy!
_ Được, vậy anh kiện đi! Tiện thể, tôi đem các người vào tù một thể.
_ Cô dám?
_ Anh nói xem, tôi dám hay không?
Nguyệt My Nhi đưa ánh mắt khiêu khích về phía Hàn Quang, càng khiến anh ta hoảng loạn hơn. Thấy tình hình không mấy khả quan, Hàn Quang quay sang Cố Quân, cố gắng lấy lòng ông:
_ Chủ tịch Cố, tôi theo ông lâu như vậy, đâu có lí do gì mà tôi phản bội ông. Với lại, chỉ vài bằng chứng này, cũng không thể nói lên được điều gì!
_ Chuyện này giao cho cảnh sát đi! Nếu như giám đốc Nguyệt đã đưa ra bằng chứng, thì không phải một vài cái mà là đã chuẩn bị rất nhiều.
_ Ông Cố, ông...
Hàn Quang cứng họng khi nghe Cố Quân nói vậy, thật sự chẳng còn cách nào cứu vãn được tình hình này!
Hàn Quang bị cảnh sát đưa đi, Nguyệt My Nhi cũng theo sau để lấy lời khai. Trên đường đưa Hàn Quang về đồn, thật sự đã có nhiều chiếc xe bám đuôi.
Nhưng chẳng biết vì lí do gì mà lại đồng loạt rẽ sang hướng khác! Cứ thế, cảnh sát an toàn áp giải Hàn Quang về đồn.
Ở đây, cô gặp một cảnh sát trưởng, tuổi chắc cũng đã ngoài năm mươi. Ông ta nhìn cô một lúc lại nở nụ cười, nhưng nó lại khiến cô cảm thấy bất an.
...
Sau khi lấy lời khai, cô vội vàng quay về Cố gia, anh chồng nào đó bị cô bỏ mặt hai ngày nay, chỉ vì nghiên cứu về tài liệu của Duật Hành.
Vừa vào cửa, đã nghe tiếng nói thất thanh của bà cô chồng, ở nhà cũng chỉ có anh chồng, không mắng chửi anh mới là lạ.
_ Ăn cơm thôi cũng đợi con vợ mày làm gì? Đợi nó về đút cho mày ăn à? Còn nữa, từ trước đến nay, đồ ăn đều do phó quản gia phụ trách. Từ bao giờ lại thành Quản gia thân cận làm vậy? Từ ngày con vợ mày về đây, cái nhà này thành nơi nó cai quản sao? Thật không ra thể thống mà!
_ Đúng đó mẹ, chị ta ỷ có ông chống lưng, nên muốn làm gì thì làm!
Nguyệt My Nhi tức muốn ói máu, hết mắng chồng cô lại quay sang chửi bới cả cô, lại còn đem ông vào chuyện của bọn họ mà nói. Các người mới xứng đáng là không ra thể thống gì!
_ Cô nhỏ, nhà này cô cũng đâu có quyền quản lý nữa! Cô lấy chồng thì là người của nhà chồng, đâu phải cứ lâu lâu lại đến đây, chửi này mắng kia!
Nguyệt My Nhi ngồi xuống cạnh Cố Thiên Khanh, đưa tay xoa nhẹ đầu anh. Thật sự đã xem anh như một đứa trẻ mà cưng sủng.
_ Không đi làm mà ở đây làm gì? Không phải là đi tìm trai nên về sớm đó chứ? Với lại, tin tức trên mạng, chắc cũng là sự thật.
_ Ồ, cô nhỏ cập nhật tin tức chậm vậy sao? Gián điệp bị bắt rồi, đang lấy lời khai ở đồn cảnh sát á!
Cố Nhược và Cố Thiên Bắc nhìn nhau, sau đó mới mở tin tức mới nhất ra xem. Quả thật đúng như lời cô nói. Hai người họ sợ hãi đến không cầm chắc điện thoại, Cố Nhược giận quá hóa điên, liên tục chửi mắng cô: