Lại là một chương dùng ngôi thứ nhất nhe
Từ lúc trở về từ Đà Nẵng thì Khôi không đến nhà ngoại nữa, vì thế mà tôi với anh cũng ít gặp nhau hơn. Khôi nói người bạn ở Đà Nẵng kia chỉ cho anh một app kiếm tiền bằng Tiếng Anh và anh đang làm thử. Anh nói công việc của anh dễ lắm, thích làm lúc nào cũng được, không thích thì không làm.
À công việc của Khôi là thu âm cho những đoạn văn biến chúng thành bài nghe giống dạng những bài nghe trong các kì thi. Thi thoảng anh cũng dịch mấy bài báo rồi biến chúng thành bản ghi âm. Để làm được việc này thì Khôi phải có chứng chỉ IELTS, anh thi mất ba lần thì được 7.5, đủ đạt yêu cầu của app làm việc.
Sao giỏi tiếng anh thế nhỉ? Tôi học từ anh mà sao vẫn chả xi nhê gì mấy thế?
Để vào được trường tôi thích thì 7 điểm tiếng anh vẫn chưa đủ, tôi cần cố gắng hơn nữa! Vì vậy khi rảnh thì tôi sẽ gọi cho Khôi, nhờ anh đọc bài đọc nào đó để tôi rèn luyện kỹ năng nghe. Khôi đọc có trọng âm, có nối từ, có lên giọng xuống giọng nhưng dễ nghe hơn mấy bài ở trên lớp nhiều!
Học mãi cuối cùng cũng được nghỉ, sang tuần thứ hai của tháng 8 ba tôi xin nghỉ ba ngày, cả nhà có một chuyến đến Ninh Bình chơi. Đây là 3 ngày nghỉ duy nhất trong hè của tôi, đương nhiên là trừ ngày chủ nhật.
Ngày 24 tháng 8 là sinh nhật Khôi, tôi chọn quà mất một tuần, gói ghém cẩn thận rồi để Thiên mang đến đưa cho Khôi giúp. Tui cũng muốn đưa tận tay lắm nhưng mà lịch học của tui không có chỗ hở luôn rồi huhu
Chiều 23 Thiên về trường. Sáng ngày 24 tôi vừa tỉnh ngủ liền cầm điện thoại nhắn tin chúc sinh nhật Khôi, anh không trả lời mà gọi luôn, tám chuyện một lúc thì tôi tắt máy đi làm công tác buổi sáng rồi đi học.
Tầm 9 rưỡi thì anh gọi cho tôi, chắc là nhận được quà của tôi rồi gọi cho tôi đây mà. Nhưng 15 phút nữa tôi mới tan học nên đành ngậm ngùi tắt máy, lén lút nhắn tin bảo anh là đang học nên không nghe được. Vừa tan học tôi liền tìm gốc cây ít người chút để gửi thoại cho anh.
Thấy tôi trả lời cái là Khôi trả lời ngay luôn, anh nói nhiều lắm, vừa nói vừa cười làm tôi cũng thấy vui lây. Tôi tặng Khôi một cái áo phông và chiếc khăn quàng cổ tôi tự đan, mùa này tặng khăn không hợp cho lắm nhưng đến mùa đông vẫn dùng được mà, tích sẵn cũng tốt chứ sao đâu.
Mùng 5 tháng 9 khai giảng, tôi lại bước vào một quá trình học vất vả hơn. Lịch học dày đặc, ngày nào cũng 5 tiết, học chiều cả tuần và đôi khi còn phải học thêm ca tối. Thường thì 8 giờ tối tôi đã về đến nhà, ăn cơm, dọn dẹp rồi đi tắm. Tầm 9 giờ 9 rưỡi thì soạn sách rồi làm bài tập, nếu có ít bài thì sẽ nói chuyện với Khôi chút rồi đi ngủ.
Ngày 12 tháng 10 là sinh nhật của tôi. Năm nào tôi cũng mong chờ sinh nhật đến vì hôm sinh nhật tôi sẽ được ăn món tôi thích, ăn bánh kem, ước nguyện rồi được ngồi bóc những món quà mà tôi nhận được nữa. Nhưng trùng hợp năm nay tôi lại chả nhớ đến nó, sáng chiều tối đều học ở trường đến lúc được về mở điện thoại xem giờ thì nó đã sập nguồn từ bao giờ rồi.
Tôi về đến nhà đã là 8 giờ, mẹ bảo tôi lên tắm trước rồi xuống ăn cơm. Liếc mắt thấy mẹ đang làm món mực rim mà tôi thích thì tôi vui lắm, uống cốc nước rồi lên tầng lấy đồ đi tắm.
Lúc tôi xuống tầng thì thấy cả nhà tối om, gọi ba mẹ mà không thấy ai trả lời. Men theo tay vịn đi đến gần cuối thì mẹ tôi xuất hiện với cái bánh kem trên tay, miệng ngân nga câu hát chúc mừng sinh nhật. Tiếng hát ngày càng to, tôi nghe thấy tiếng của ba, của Ngọc, Trâm Anh và mấy giọng khác nữa, tôi cười rồi vỗ tay hát theo. Đèn bật lên thì tôi mới thấy hết mọi người, có cả Thiên, anh Minh, chị Thư, anh Mạnh và cả Khôi. Mọi người đều ở đây vì ngày sinh nhật của tôi, tôi thật sự rất rất vui.
" Sao mọi người ở đây hết thế? Không bận gì à?"
" Sinh nhật 18 tuổi của mày nên bọn anh mới đến đấy. Anh với Thiên đi chọn cho mày món quà hơi bị xịn, tặng mày nè." Minh đưa cho tôi cái hộp màu hồng khá to với cái nơ chà bá màu hồng, có hơi hồng quá không nhỉ?
" Cảm ơn anh, nhưng năm nay em mới 17 thôi, năm sau hoan nghênh anh lại đến với hộp quà bớt hồng hơn nha."
Tuy nhầm tuổi nhưng chả ảnh hưởng gì đến cuộc chơi hết, ăn uống vui chơi cho đã đến 10 rưỡi mới tan. Chị Thư, anh Mạnh và Khôi về nhà ngoại của anh ngủ còn anh Minh thì ngủ chung phòng với anh trai tôi.
Được đặc xá sinh nhật nên tôi chả phải dọn gì hết, ăn xong thì mang quà lên tầng bóc từng hộp. Vì ông anh zai thân yêu nhớ nhầm nên mấy anh chị đều nghĩ tôi 18 tuổi, anh Minh tặng tôi đôi giày, chị Thư với anh Mạnh góp chung một hộp có giày cao gót và một cái váy màu trắng, còn ông anh zai thì tặng tôi một hộp... thôi khỏi nói đi. Đầu ổng toàn mấy thứ đen tối gì đâu ấy, muốn đấm cho mấy phát ghê á!!!
Vứt hộp quà của ổng qua một bên rồi bóc tiếp. Ngọc tặng một quyển sổ, của Trâm Anh là một tấm thiếp ghi "miễn phí 2 suất gà bất kì" và hộp bút highlight 6 màu, của Thanh là cuốn sách "siêu trí nhớ".
Quà của ba mẹ vẫn như mọi năm, mẹ cho chọn 3 thứ ở cửa hàng, ba thì cho một đống đồ ăn vặt lớn. Cuối cùng là hộp của Khôi, chiếc hộp màu xanh nước biển to hơn quyển vở ghi của tôi một chút đựng rất nhiều thứ, móc khóa, scrunchies, son môi, son dưỡng, ốp điện thoại, kẹp tóc, một đôi tất cổ bèo và một tờ giấy ghi lời chúc kèm thêm câu "món quà cuối cùng ở trong vali của anh, mai đi học về qua anh đưa cho."
Món quà cuối cùng của tôi là một đôi giày lolita màu kem rất đẹp, Khôi nói quà của anh đều mua bằng tiền anh tự kiếm được, thật giỏi ~~