Lấy bông tăm chấm vào tuýp thuốc, khi định ngẩng đầu tiếp tục bôi, có người giữ lấy tay cô.
“ Anh về rồi à?” Tần Tô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nheo mày hỏi.
“ Uh.” Tư Đồ Thận trả lời một câu như bình thường.
Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh cô, chẳng biểu cảm gì nói một câu, “Tôi giúp cô.”
“Cảm ơn anh.” Tần Tô mỉm cười, quay người để lưng đối lại với anh, thậm chí còn kéo áo choàng tắm ra một chút.
Tư Đồ Thận bôi thuốc lên trên vết đỏ, cảm thấy người cô co rúm lại, khẽ hỏi, “ Đau à?”
“ Không đau.” Tần Tô ngoảnh đầu, chớp chớp mắt.
Nghe thế, Tư Đồ Thận cau mày, ghét thói quen tỏ ra mạnh mẽ của cô, động tác ở tay cố tình ấn mạnh xuống.
“ Này!” Cô đau đớn, quay người trừng mắt nhìn anh, “ Anh là đồ tiểu nhân, mượn cơ hội báo thù phải không!”
“ Uh.” Lông mày rậm của Tư Đồ Thận nheo lên, khóe miệng cũng nhếch lên theo.
Trong khoảnh khắc, tâm trạng bí bức của một ngày đột nhiên dần biến mất.
Có lẽ bầu không khí như thế đối với hai người là quá hiếm thấy, Tần Tô không muốn lãng phí như thế, không kìm được mở miệng nói chuyện với anh.
“ Bà nội thật sự rất thương anh.”
Người bình thường đều có thể nhìn ra, bà nội hôm nay lao ra đánh anh, chính là không muốn hiềm khích giữa hai ba con càng lớn.
“ Uhm.” Tư Đồ Thận trả lời một câu.
Mẹ anh còn chưa trở thành phu nhân đời thứ hai của nhà Tư Đồ, bà cố nội lúc nào cũng đến thăm anh, hết mực thương yêu đứa cháu nội. từ nhỏ đến lớn, người răn dạy anh nhiều nhất chính là bà nội, người tốt nhất với anh cũng là bà nội. cho nên sáu năm trước, sau khi cứu được bà nội, lấy mạng sống để ép anh cưới Tần Tô, anh mới nghiến răng đồng ý.
Thấy anh không động tĩnh gì, cô lại tiếp tục nói, “ Thực ra ba đối với anh cũng như thế.”
“ Ha ha.” Nghe xong, người đàn ông cười lạnh lùng.
“ Ba nói đều là những lời tức giận. Anh ngốc à, bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết những lời khi tức không thể coi là thật! Lại nói, nếu như ông ấy không coi anh ra gì, có thể giao công ty lớn thế này cho anh sao?”
“ Ông ấy muốn giao cho người khác, đáng tiếc chỉ có tôi thôi.” Khóe miệng Tư Đồ Thận vẫn là nụ cười lạnh lẽo đó.
“ Thế giới này, làm gì có người bố nào không yêu con trai của mình.” Nói ra câu này, Tần Tô liền hối hận, cô sợ anh cho rằng nói những lời này trước mặt mình đều bị hiểu thành trong lời nói có dụng ý khác.
Ánh mắt liếc nhìn vào chiếc gương đặt trên bàn, quả nhiên, ánh mắt người đàn ông sau lưng trở nên sắc lạnh.
Nhất thời, bầu không khí lại trở nên nặng nề.
Cho đến khi Tư Đồ Thận ném chiếc bông tăm vào trong thùng rác, một câu, “ Xong rồi.”
Có người giúp cho rất nhanh, chưa đến một lúc, chỗ bị đỏ đều bôi xong thuốc rồi, ẩm ướt, còn có ngón tay người đàn ông ấm nóng chạm lên trên.
“ Có cần em giúp anh không?” Tần Tô quay người lại, nhìn anh hỏi.
Bôi thuốc, chiếc áo tắm gần như tuột ra một nửa, mặc dù vạt trước đã bị cô dùng hai tay giữ, nhưng phần trắng nõn trước ngực vẫn chỗ ẩn chỗ hiện.
“ Không cần.” Anh từ chối, đồng thời ngoảnh mặt nhìn.
Tần Tô cũng không nói gì nhiều, cầm lấy chiếc váy ngủ bên cạnh, không nhanh không chậm cởi khăn tắm ra, thay ngay trước mặt anh,
Đợi sau khi thay xong, cô gập chiếc khăn tắm lại, nhìn về phía người đàn ông.
Không ngoài dự đoán, nhìn thấy ánh mắt anh dần dần tràn ngập màu dục vọng.
“ Muốn rồi?” Cô nhếch môi, bật ra hai chữ rõ ràng.