Lâm Dương trên đường trở về, còn đang nghĩ đến chuyện Trùng Hư chân nhân cùng vị Viên sư phụ kia.
Trùng Hư chân nhân mang chân nguyên, trong cơ thể Viên sư phụ cũng có năng lượng tương tự, tuy nhiên chân nguyên của hắn luôn có mấy phần quỷ dị.
"Bí quyết nhập học là gì?"
Lúc ấy Viên sư phụ khống chế Lệ Quỷ từng khinh miệt Trùng Hư chân nhân, nói hắn ngay cả tu pháp Nhập Khiếu cũng không đạt được, nhưng anh đã cẩn thận rà soát cảnh giới tu luyện trong đầu cũng không tìm được cái gì gọi là Nhập Khiếu.
Dựa theo truyền thừa của lão tổ tông, anh tu luyện vô danh công pháp, trước mặt còn đang ở giai đoạn luyện khí, chờ vô danh công pháp thăng cấp đến tầng thứ tư chính là Trúc Cơ thì mới có thể định đoạt được.
"Haiz, thôi mặc kệ đi, dù sao thoạt nhìn cái gọi là Nhập Khiếu so với công pháp vô danh mà lão tổ tông đưa cho cũng rất yếu."
Lâm Dương nghĩ như vậy, không do dự lấy xe trở lại khu biệt thự Hồng Diệp.
Vừa bước vào cửa liền ngây ngẩn cả người.
Có một người đàn ông đang ung dung ngồi trên sô pha, vừa uống rượu vang đỏ vừa xem TV, biểu tình còn vô cùng nhàn nhã.
"Người này là ai? Không phải ông là một người bạn mà mẹ tôi đã tìm đấy chứ?”
Kết quả trong nháy mắt liền nhìn thấy bên cạnh bàn trà, Vương Hồng ngã xuống đất không nhúc nhích, từ góc nhìn của anh đi qua còn có thể nhìn thấy một bên mặt của bà sưng lên, phía trên có một dấu bàn tay rõ ràng, sống chết không rõ.
"Mẹ!"
Lâm Dương kinh hãi thất sắc, một cỗ sát ý xông lên như muốn bùng phát ra. Lửa giận trong ngực quả thực có thể đốt núi nấu biển.
Lâm Dương nhảy tới đỡ Vương Hồng lên kiểm tra vết thương, cũng may ngoại trừ dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt ra thì những thứ khác không có gì đáng ngại, rất có thể là bị người trước mắt tát một cái tới mức ngất xỉu.
Mà toàn bộ quá trình người đàn ông kia đều ngồi trên sô pha không nhúc nhích, chỉ dùng một loại ánh mắt như đang nhìn con kiến hôi, nhìn Lâm Dương.
Tựa hồ quyền sinh quyền sát đều nắm trong tay ông ta.
"Anh, là ai?"
Lâm Dương đặt Vương Hồng xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông kia.
Nhưng càng bình tĩnh như vậy càng đại biểu cho cơn thịnh nộ và sát ý ngập trời của anh, hiện tại anh vô cùng hối hận vì đã để mẹ một mình ở nhà mà không ai bảo vệ, cũng may không có hậu quả nghiêm trọng, bằng không anh sẽ hối hận cả đời.
Người đàn ông kia là vệ sĩ của Lâm Bắc, Kình Thiên.
Anh ta thân cao gần hai thước, dáng người thô ráp, huyệt thái dương huyệt cao cao lồi lên, là một vị võ đạo cao thủ mang nội công thâm hậu.
Kinh Thiên khinh thường Lâm Dương cười, mở miệng: "Hình như cậu rất tức giận, cậu muốn giết tôi nhưng cũng vô dụng thôi. Ở trong mắt tôi, cậu và con kiến hôi trên mặt đất không có gì khác nhau! Đi thôi, có người muốn gặp cậu... À còn nữa, rượu vang này đúng là đồ tốt, cảm ơn cậu!”
Anh ta nói chuyện vô cùng thong thả nhưng cũng rất cao cao tại thượng, giống như anh ta là thần thánh trên thế gian, nói cảm ơn cũng giống như đang nói vài lời từ thiện.
Lâm Dương đè xuống ý niệm muốn lập tức động thủ, hỏi: "Ai muốn gặp tôi?”
Kình Thiên nói: "Lâm Bắc.”
"Ồ!"
Lâm Dương nghe xong gật gật đầu: "Có thể, vừa lúc tôi cũng muốn gặp ông ta. Tuy nhiên trước đó tôi có chút chuyện nhỏ muốn làm.”
"Cậu nói xem, có lẽ tôi có thể đáp ứng với cậu."
“Anh nhất định có thể, chính là... Cắt đứt chân tay của anh và tự phế bỏ võ công của mình đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!