Tên đại ca này còn rất cứng rắn.Cứ trừng mắt lên nhìn chằm chằm không nói lời nào.
Lâm Dương gảy gảy ngón tay: "Vậy thì để tôi xem, rốt cuộc anh còn cứng rắn được đến mức nào, nếu có thể chống chọi qua nổi một phút, tôi sẽ tha cho các người"
Trong ánh mắt nghi ngờ của tên đại ca kia, Lâm Dương dùng một ngón tay chỉ vào giữa trán của anh ta.
Một luồng chân nguyên kỳ lạ thấm xuyên vào trong đó.
Một giây sau, sắc mặt của tên đại ca là kẻ giết người kia liền trở nên vặn vẹo, biểu cảm đầy vẻ dữ tợn sợ hãi, giọt mồ hôi to như hạt đậu cứ soạt soạt soạt mà đổ ra không ngừng.
Trong cổ họng anh ta phát ra tiếng gào thét vô cùng hoảng sợ.
Như thể đã gặp phải sự tra tấn đau đớn khổ sở không thể chịu đựng được nhất trong đời mình vậy.
Diêu Mộc Nhã nhìn thấy cảnh tượng thế này thì trợn mắt há hốc mồm, không thể nào hiểu nổi.
Không cần chờ tới một phút, chỉ ba giây, ý chí của đại ca là kẻ giết người kia đã sụp đổ, '"bụp bụp"một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Tôi nói, a a...Tôi sẽ nói ra hết, cầu xin anh, dừng lại, dừng lại đi, tha mạng..."
Diêu Mộc Nhã trợn tròn mắt.
Như thế này cũng quá lố rồi, anh đang hợp tác với nhau diễn kịch sao? Chỉ thấy Lâm Dương lại dùng một ngón tay chạm vào giữa trán của tên đại ca kia một cái, sau đó anh ta liên yên tĩnh lại, tay chân mềm nhũn ngồi xuống đất, mồ hôi tuôn ra như suối, sắc mặt tái mét, cả người đều run rẩy, trong ánh mắt anh ta tràn ngập sự sợ hãi vô tận.
Không đợi Lâm Dương mở miệng hỏi lại, anh ta đã tự giác nói: "Đúng, là ông chủ Lý của Bảo An Đường, bảo chúng tôi hãy đi cướp cây sâm núi hoang dã trăm năm trong tay cô ta."
Diêu Mộc Nhã giật mình trợn to hai mắt: "Vậy mà lại là ông ta? Vậy, vậy cũng quá xấu xa đi!"
Lâm Dương nói: 'Cướp một nhánh nhân sâm, không cần phải ra tay tàn nhẫn như vậy, tôi thấy hành động vừa rồi của anh, chẳng những muốn cướp đồ, còn muốn giết người nữa, nói ra hết toàn bộ cho tôi, nếu không tôi sẽ để cho anh nếm thử sự lợi hại của kinh hồn chỉ"
Chiêu thức mà anh mới sử dụng vừa rồi, chính là một thủ đoạn nhỏ trong Thiên Y Đạo Pháp.
Chuyên dùng để tra tấn người khác.
Nhưng không nên xem thường, sự truyền thừa trong tin đồn nhắc tới, một khi kinh hồn chỉ được thực hiện, linh hôn đối phương giống như bị chục nghìn côn trùng cắn xé, đau khổ khó chịu, đừng nói là người bình thường, cho dù là đại lão đã tu luyện lâu năm, rất nhiều người cũng không chống chọi được quá một phút.
Tu vi của kinh hôn chỉ mà Lâm Dương luyện được không cao, lần đầu tiên dùng, vốn tưởng rằng anh ta có thể chống chọi được mấy chục giây, không ngờ rằng, lại không chịu đựng nổi ba giây.
Đại ca kia mới vội vàng giải thích: "Là, là do chúng tôi nhìn thấy bạn gái của anh, trông quá xinh đẹp, chúng tôi rất thích, vì vậy, mới muốn bắt lên xe..."
Nghe vậy, mặt mũi Diêu Mộc Nhã trở nên trắng bệch, nghĩ đến thôi đã sợ hãi.
Vừa rồi, nếu không có Lâm Dương che chở, một khi cô ấy bị những kẻ giết người này kéo lên xe, hậu quả còn thê thảm hơn so với chết nữa.
Chỉ trong chốc lát lúc nãy, coi như cô ấy đã chạy một vòng từ quỷ môn quan về! "Cặn bã"
"Ầm..."
Lâm Dương giơ một chân đá cho đại ca kẻ giết người kia ngất xỉu.
'Í o í o..."
Ngay sau đó, có một chiếc xe cảnh sát lao tới.
Thì ra là vừa rồi có người qua đường nhìn thấy mấy người đàn ông đeo khẩu trang vung gậy đánh Lâm Dương, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát đã gấp rút chạy tới.
Vừa nhìn, mấy tên ngoan ngoãn không thể nào tin nổi kia, vậy mà lại là ba tên tội phạm bị truy nã cấp A.
Vì một nữ đội trưởng trẻ tuổi đứng đầu mừng rỡ, lập tức cho người còng tay ba tên tội phạm bị truy nã lại, sau đó hỏi nguyên nhân một lần nữa, đơn giản rõ ràng, còn có video vừa rồi Lâm Dương dùng điện thoại di động ghi lại làm chứng.
Nữ đội trưởng lập tức dẫn cấp dưới nhào về phía Bảo An Đường.
Nhân chứng vật chứng đều có, không thể chối cãi được.
Ông chủ Lý của Bảo An Đường, mặt như màu đất, như cha chết mẹ chết, dù thế nào ông ta cũng không nghĩ tới, mình sẽ rơi vào tay người phụ nữ nho nhỏ như Diêu Mộc Nhã.
Hết thảy đều kết thúc.
Diêu Mộc Nhã ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cười nói với Lâm Dương: "Anh đã cứu mạng tôi, làm sao bây giờ, có phải tôi nên lấy thân báo đáp không?"
Lâm Dương nhìn chằm chằm một lát vào dáng người xinh đẹp với đường cong hình chữ S của cô ấy, quay đầu đi chỗ khác, lại nói: "Đừng trêu chọc tôi, con người tôi ấy, không thể chịu đựng được sự trêu chọc đâu."
Ánh mắt Diêu Mộc Nhã chợt lóe lên: "Làm sao vậy? Vợ anh, Liễu Ngọc Tuyết, đến bây giờ còn không cho anh chạm vào sao? Rốt cuộc cô ấy nghĩ sao vậy? Hoặc là sống một cuộc sống cho tốt, hoặc ly dị sớm đi, cho người khác cơ hội chứ."
Lâm Dương bật thốt lên: "Cho cô sao?"
Diêu Mộc Nhã nửa đùa nửa thật nói: "Có thể chứ, anh dám ly hôn, thì tôi dám gả"
Lần này, Lâm Dương không dám tiếp chiêu nữa.
Diêu Mộc Nhã hừ khẽ một tiếng: "Đồ nhát gan, lần sau đừng có mà trêu chọc tôi "
Một bữa ăn, ăn hơn hai tiếng đồng hồ.
Sau đó.
Hai người nói lời tạm biệt tại ngã tư, ai về nhà nấy.
Diêu Mộc Nhã chẳng những cho anh một cây nhân sâm trăm năm, còn đưa thuốc đã phối trước đó cho anh luôn một lượt, sau khi Lâm Dương trở lại khu biệt thự Hồng Diệp, lập tức bắt đầu nấu thuốc đông y cho Vương Hồng.
Một nhánh nhân sâm núi hoang dã, khoảng chừng gần một trăm gam.
Vương Hồng không dùng được nhiều như vậy, Lâm Dương chỉ cắt một phần năm, còn lại bảo quản lại, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, loại nhân sâm núi trăm năm tuổi, nếu dùng tốt, có thể cứu được mạng.
Ngày hôm sau.
Ở trụ sở vật liệu xây dựng Liễu thị.
Có rất nhiều quản lý cấp cao của nhà họ Liễu tê tựu lại một nơi.
Bao gồm hai anh em nhà họ Liễu, con cháu phía dưới, cũng như bà cụ Liêu là chủ nhân bây giờ của nhà họ Liễu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!