Quả nhiên, sau đó cô trông thấy còn khỏe mạnh đứng ở bên trong, bên cạnh còn có một nam và một nữ, người đàn ông thì cô đã xem qua ảnh, chính là Châu Duy Chiến, còn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh thì không cần phải bàn, chính là vợ của ông ta, Lương Mỹ Lệ.
Lúc này, Châu Duy Chiến và Lương Mỹ Lệ đang gắp thức ăn cho Vương Hồng.
Thấy hình ảnh ấy, Liễu Ngọc Tuyết suýt thì kinh ngạc đến rớt cằm.
"Mẹ, mẹ đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá!"
Cô lên tiếng.
"Ngọc Tuyết."
Vương Hồng bật cười: "Tới thì tới thôi, còn mua nhiều quà như vậy làm gì?"
Vốn dĩ bà có thành kiến rất lớn với cô, vì bà nghe nói con trai bà phải làm trâu làm ngựa ở nhà họ Liễu, còn bị mẹ vợ mắng nhiếc nhục mạ.
Bà chỉ có một đứa con trai, sao có thể không tức giận được? Nhưng Lâm Dương lại thường xuyên nói tốt cho Liễu Ngọc Tuyết, nói rằng đó chỉ là tin đồn, là do bản thân anh không biết cố gắng, đặc biệt sau khi nghe nói Liễu Ngọc Tuyết vì muốn giữ được cuộc hôn nhân này mà cầm nĩa đâm tim mình, Vương Hồng mới nguôi giận.
"Lâm Dương, tới đây nào, tôi đi nấu ăn, cậu xuống giúp tôi đi."
Lương Mỹ Lệ mỉm cười kéo Lâm Dương đi, để Châu Tử Hinh chơi với bố.
Liễu Ngọc Tuyết chớp mắt, vừa hoảng sợ vừa khó tin.
Tại sao Lâm Dương lại gần gũi với gia đình Châu Duy Chiến thế chứ? Cô chưa bao giờ nghe nói hai bên có quan hệ gì với nhau cả! Cùng lúc đó, Liễu Như Hoa mang theo tham vọng và sự kiêu ngạo đến công ty bất động sản Duy Chiến cùng thư ký Mật Yên Thùy của mình.
Cô ta nói: "Yên Thùy, chị mang em tới đây là vì tin tưởng vào năng lực của em, em tuyệt đối đừng làm chị rơi bè đấy nhé, nếu điều đó xảy ra, cho dù phải ngủ với người ta, em cũng phải đi.
Bây giờ mà đàm phán thành công, chị sẽ thưởng em sáu tỷ, sau này chúng ta chính là chị em thân thiết: Mật Yên Thùy khẽ cắn răng, gật đầu nói: "Vâng!"
Tuy nhiên, khi hai người đi đến cổng công ty Duy Chiến, bảo vệ nghe thấy hai người đến từ tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị thì lập tức đuổi hai người ra: "Về đi, về đi, công ty không tiếp hai người đâu.
Liễu Như Hoa bèn nháy mắt với Mật Yên Thùy.
Cô ta hiểu ý, cố tình kéo cổ áo xuống một khúc làm lộ ra làn da tuyết trắng, cô ta tiến lên phía trước, nói: "Anh bảo vệ, có phải có hiểu lầm gì rồi không? Chúng tôi là tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị, có quan hệ hợp tác thân thiết với bất động sản Duy Chiến mà"
Vừa nói, cô ta vừa đến gần, đưa tay đặt lên ngực anh ta, nhẹ nhàng gãi mấy cái.
"Chát!"
Bảo vệ ngẩn người, sau đó tát Mật Yên Thùy không chút nương tay.
Cô ta bị tát đến sững sờ.
"Mẹ nó, con đĩ, vợ tôi đang làm việc ở đây mà cô dám sờ soạng tôi à? Có tin tôi đánh chết cô không? Cút đi, tập đoàn Liễu Thị các người đừng ai mong được vào đây.
Đây là mệnh lệnh, hai cô điếc à?"
"Cút đi, cút đi!"
Bị mắng chửi một tràng rồi bị đuổi ra ngoài, Liễu Như Hoa đã đi giày cao gót rồi lại còn trật chân nhẹ, rất đau.
Mật Yên Thùy bụm mắt, nói: "Tổng giám đốc Liễu, hình như tập đoàn Liễu Thị chúng ta bị kéo vào sổ đen rồi, có phải có đụng chạm gì với họ rồi không ạ? Nếu không thì sao họ lại gay gắt với chúng ta như vậy được."
Giữa lúc ấy, Liễu Như Hoa nhận được cuộc gọi từ bố mình là Liễu Trương Thành: "Như Hoa, bố nhận được tin hôm nay Châu Duy Chiến không đi làm, đang ở khu biệt thự Hồng Diệp, con qua đó đi, nhất định phải ký cho được hợp đồng.
Chuyện này bà nội con đã biết rồi, bà ấy tuyên bố con cháu nhà họ Liễu nếu có ai đàm phán thành công sẽ được chia mười phần trăm cổ phần của tập đoàn, trở thành tổng giám đốc tân nhiệm của tập đoàn.
Bây giờ Liễu Tuấn Hào, Liêu Gia Linh và Liễu Hoàn Thi đều đang tích cực hành động, con phải bắt lấy cơ hội này, bằng mọi giá."