Lâm Bắc giật mình, nhưng ngay sau đó đã tỉnh táo lại, nói: "Tỉnh lại thì có sao đâu ạ? Cô ta đã không còn gì cả, thanh danh đã quét đất hết rồi, cô ta lấy cái gì mà dám đấu với nhà họ Lâm chúng ta?"
Lâm Khánh Trường thì thâm: "Lâm Bắc, con khốn Vương Hồng đó nói là nó đang nắm trong tay chứng cứ con làm giả sổ sách, tham ô một số tiền lớn và câu kết với người thuộc đảo Linh Côn, thế có gay không?"
Lâm Bắc khit mũi: "Bố à, đã qua hơn nửa năm trời rồi, cô ta có thì cũng không làm gì được con.Con kinh doanh tập đoàn suốt nửa năm, đã xóa sạch hết từ lâu rồi, giả dụ có vụ làm giả sổ sách bị đăng lên báo thì đó cũng không phải của con"
Ông ta nhẹ nhõm thở phào: "Vậy thì tốt rồi, tập đoàn Lâm Thị quyết không thể rơi vào tay thằng con hoang Lâm Dương đó."
Nếu Lâm Dương nghe được câu nói này của ông ta, chắc hẳn anh sẽ giật nảy mình.
Lâm Bắc cười đáp: "Bố đừng lo, không mất được đâu ạ, thằng ngu Lâm Tư Việt đó đến chết cũng không biết được thân thế thực sự của mình, có lẽ anh ta xuống mồ rồi cũng không ngờ cả đời mình đều chỉ may váy cưới cho người ta"
Trưa hôm sau, tại biệt thự nhà họ Liễu.
Liễu Ngọc Tuyết kéo vali vẽ nhà, khuôn mặt tuyệt sắc khó nén vẻ mỏi mệt.
Vừa vào nhà, cô đã nghe thấy giọng của Thẩm Tú Phương và Liễu Ngọc Thanh.
"Mẹ, mẹ không biết đâu, cái tên Lâm Dương rác rưởi kia vừa đắc chí đã huênh hoang, mua một chiếc xe hơi để bắt con gọi anh ta là bố.
Cái tên khốn nạn này, có phải anh ta nhắm mẹ rồi không?"
"Con nói linh tinh gì vậy? Cái gì mà bố? Thằng vô ơn đó bắt con gọi nó là bố làm gì?"
"Con có biết đâu, chắc bị điên đấy ạ! Chắc chắn là ở nhà bị mẹ mắng đến điên rồi, không có được chị nên muốn nhắm vào mẹ"
"Thằng chó chết này, bây giờ nó đang sống cùng với con diếm họ Diêu kia, để xem nó sung sướng được mấy ngày! Mà sao Ngọc Tuyết còn chưa về vậy, vê ly dị ngay đi chứ! Bọn nó chưa ly dị ngày nào, mẹ ngủ không yên ngày nấy: Nghe vậy, Liễu Ngọc Tuyết ngẩn người.
Chồng cô sống cùng với một cô gái khác? "Mẹ, hai người đang nói gì thế?"
Cô vội vàng đi vào.
"Cô cả về rồi ạ"
Không ngờ người đầu tiên đi ra đón cô lại là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bà ấy mỉm cười với cô.
Nhưng cô không biết bà ấy, ngẩn người một lúc mới hỏi: "Bà là ai ạ?"
Thẩm Tú Phương và Liễu Ngọc Thanh đi tới.
"Đây là giúp việc mẹ mới thuê, gọi là thím Từ Thẩm Tú Phương cười nói: "Thím Từ, thím vào nấu ăn đi, con gái lớn của tôi về nhà, phải làm một bàn thịnh soạn mới được, nấu phải ngon, không ngon tôi trừ lương của thím đấy: Thím Từ bĩu môi xuống phòng bếp.
Liễu Ngọc Tuyết kinh ngạc: "Sao mẹ lại thuê giúp việc thế ạ? Lâm Dương đâu?"