Thẩm Tú Phương và những người tới khám bệnh khác đang xếp hàng trước cửa phòng khám, bà ta đứng cuối hàng, hiện tại đang tám chuyện với người phụ nữ đứng trước mặt.
"Số của thần y Diêu, ngàn vàng cũng chưa chắc có được, tôi phải nhờ vào quan hệ của mấy người mới lấy được đấy, lại còn phải chờ tới ba tháng, hôm nay mới đến lượt"
"Đúng thế, tôi cũng đợi hơn ba tháng rồi.
Chẳng có cách nào khác, ai bảo những bác sĩ khác không có tài năng!"
Thẩm Tú Phương đang nói chuyện thì cảm giác có người bước tới.
Bà ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Dương, bà ta cau mày nói: "Cậu tới đây làm gì?"
Lâm Dương theo bản năng lên tiếng: "Mẹ"
Thẩm Tú Phương lập tức như mèo già xù lông: "Mẹ cái gì mà mẹ? Ai là mẹ cậu? Đồ bỏ đi, tôi nói cho cậu biết, cậu sắp phải ly hôn với con gái tôi rồi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, cậu đừng có dai như đỉa đói, dây dưa không dứt nữa! Có phải cậu theo dõi tôi không? Biết mình không có chỗ nào để ở nên giờ mới tới để cầu xin tôi?"
Lâm Dương lắc đầu nói: "Bác gái, không cần bác phải lo, tôi có chỗ để ở, giờ tôi muốn vào trong, mong bác nhường đường cho tôi."
"Cậu gọi tôi là cái gì?"
Thẩm Tú Phương suýt nữa đã học máu.
Mẹ và bác gái, hơn kém nhau một chữ nhưng ý nghĩa khác nhau rất lớn.
Năm nay, Thẩm Tú Phương bốn mươi tuổi, bình thường chăm sóc rất tốt, quần áo ăn mặc cũng rất hợp thời trang, nhìn qua cũng không khác một người ba mươi tuổi là mấy, vậy mà lại bị người khác gọi là bác gái, có thể không tức giận sao? Giận tới chết được luôn.
Đúng lúc ấy, bà ta nhìn thấy Diêu Mộc Nhã đi theo phía sau anh, cùng tiến vào trong.
Bà ta hơi ngẩn ra, sau đó ngay lập tức thay đổi sắc mặt, sắc bén nói: "Được lắm! Tôi đã cảm thấy bực bội rồi, một kẻ hèn nhát, vô dụng như cậu sao có thể thoải mái đồng ý cút khỏi nhà tôi, hóa ra là đến ở nhà của ả đàn bà rẻ tiền này.
Thế mà còn mở mồm nói với tôi trong sạch, trong sạch cái rắm!"
"Nhìn xem ả đàn bà cậu tìm kìa, mặt mũi quá bình thường, thua xa Ngọc Tuyết nhà chúng tôi.
Nhìn xem ả mặc cái gì kìa, mấy bộ quần áo vỉa hè chỉ đáng giá mấy trăm nghìn.
Lâm Dương, không thể không nói, thứ hèn nhát như cậu, mắt nhìn cũng thật rác rưởi, chỉ là chim trĩ mà làm như phượng hoàng."
"Xin bà nói chuyện tôn trọng tôi một chút"
Sắc mặt Diêu Mộc Nhã xanh mét.
"Xì, cô chen chân vào gia đình của con gái tôi, làm người thứ ba, cô có cái gì đáng để tôi tôn trọng?"
Vừa dứt lời: "Chát"
một tiếng, có người giáng một cái tát nặng nề lên gương mặt trắng bóc của Thẩm Tú Phương.
Người ra tay lại chính là người phụ nữ vừa tám chuyện rất vui vẻ với Thẩm Tú Phương.
Thẩm Tú Phương sợ ngây người, che mặt kêu lên: "Sao bà lại đánh tôi?"
Người phụ nữ kia nổi giận đùng đùng: "Bà nói xem tại sao? Bà dám mắng cháu gái của thần y Diêu là gái ngành.
Mụ đàn bà chanh chua như bà không xứng được thân y Diêu khám bệnh, bà tính là cái gì chứ? Với cái tính nết của bà, con gái bà cũng chẳng khá hơn chút nào, cậu trai này ly hôn với con gái bà là đúng."
Thì ra, bà ta từng gặp Diêu Mộc Nhã nên biết được thân phận của cô, đương nhiên muốn nói giúp cô.
"Cái gì? Cô ta...
Cô ta là cháu gái của thần y Diêu?"
Thậm Mộng Ngọc trợn trừng hai mắt, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Lúc này, Diêu Mộc Nhã đi cùng Lâm Dương vào trong phòng bệnh.
Diêu Đức Bằng cũng vừa khám xong cho một bệnh nhân.
Diêu Mộc Nhã cười nói: "Ông nội, Lâm Dương đến rồi"
Diêu Đức Bảng ngẩng đầu, lập tức đứng dậy rồi cười nói: "Các vị, ngại quá, tôi có anh bạn nhỏ tới chơi, xin phép vắng mặt một lát! Chung Hà, cậu ghi chép lại chỉ tiết cho mọi người trước, lát nữa tôi sẽ quay lại ngay."
Có bệnh nhân sáng mắt lập tức nói: "Thần y Diêu, sợ rằng đây là cháu rể của ông phải không? Ha ha ha, thần y Diêu cứ đi đi, cháu rể tới thăm đương nhiên cháu rể quan trọng rồi, chúng tôi đợi một lát cũng không sao."
Lập tức có người hùa theo: "Không sai, không sai, hôm khác chúng tôi tới khám cũng được."
Ngoài cửa, Thẩm Tú Phương nghe được những lời này chẳng khác nào như nuốt phải một con nhặng xanh lớn.
Địa vị của Diêu Đức Bằng, thần y Thanh Châu chắc chắn cao hơn nhà họ Liễu, ông ấy nổi danh khắp thiên hạ, ngay cả người đứng đầu Thanh Châu cũng rất khách khí với ông ấy, coi ông ấy như khách quý.
Nếu Lâm Dương làm cháu rể của ông ấy, chẳng khác nào một bước lên mây.
Sao bà ta có thể chấp nhận chuyện này? Nhưng Lâm Dương và Diêu Đức Bằng, thêm cả Diêu Mộc Nhã đang lướt qua bên cạnh bà ta, tiến vào một căn phòng khác.
Toàn bộ quá trình, Lâm Dương không hề nhìn bà ta, giống như bà ta là không khí trong suốt.
Lâm Dương không biết nguyên nhân tại sao Diêu Đức Bằng lại muốn tìm mình.
Hơn nữa, anh có cảm giác ông ấy đối xử với mình có chút hơi khách khí quá...
Dù sao cũng không phải muốn chọn mình làm cháu rể thật đấy chứ? Sau đó, vẫn là Diêu Mộc Nhã tính tình ngay thẳng, nhanh mồm nhanh miệng nói rõ nguyên nhân.
Thì ra, Diêu Đức Bằng muốn biết Mười ba châm Quỷ Môn của anh có phải thật hay không.
Cuối cùng, cô ấy nói: "Ông nội, Lâm Dương không hề hiểu y thuật.
Anh ấy cũng tự mình nói rồi, chỉ là mấy thứ mà anh ấy tình cờ thấy trên mạng mà thôi, ông đừng quy nó là cái gì Mười ba châm Quỷ Môn nữa.
Cháu thấy, đấy là do tiểu thuyết mạng, phim truyền hình bịa đặt vớ vẩn mà ra"
Sau đó, cô ấy quay sang nói với Lâm Dương: "Lâm Dương, anh mau chóng tìm ra địa chỉ trang web mà anh đã xem thứ đó cho ông tôi xem thử xem, để ông ấy chết tâm hẳn luôn"
Cô cảm thấy, Vương Hồng tỉnh lại không phải nhờ công lao của Lâm Dương.
Mà là vì ý chí sinh tôn của bà ấy rất mạnh mẽ nên mới tự mình tỉnh lại.