Lời Diệp Ngọc Luân vừa nói ra, mặt Diêu Đức Bằng lập tức căng ra, nhanh chóng đứng ra nói: “Ông Diệp, ông như vậy thật không phải đạo, bất cứ việc gì cũng đều phải có trước có sau, đây là đứa cháu rể mà tôi nhìn trúng, ông vậy mà có thể giành sao?”
Diệp Ngọc Luân liền dựng râu: “Sao lại không thể giành? Bát tự cũng chưa viết, anh Lâm với cháu gái ông lại chưa kết hôn, hơn nữa, cứ cho rằng kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn, phải xem ai có bản lĩnh, cháu gái của tôi cũng không tệ, hơn nữa còn trẻ hơn, những đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ ưu tú hơn.”
“Ông, ông thật là nói láo.”
“Nói láo thì sao? Ông có thể làm gì tôi? Cạnh tranh công bằng đi!”
Diệp Ngọc Luân quả thật cố ý tác hợp, một người mạnh như Lâm Dương, nếu có thể kéo vào con thuyền lớn nhà họ Diệp, quả thật là như hổ mọc thêm cánh, so với việc kiếm được chục tỷ trăm tỷ còn quý giá hơn.
Có một điều ông ta không nói, Diệp Ngọc Luân đã được một võ giả cấp Địa chỉ điểm, nhưng giờ đây ông ta tỉ mỉ hồi tưởng lại cảnh hai ngón Lâm Dương kẹp chặt chiến đao của Diệp Khánh Vĩ, lờ mờ cảm thấy tu vi võ đạo của Lâm Dương có lẽ còn dũng mãnh hơn vị cao thủ cấp địa kia.
Lẽ nào anh ta là một bậc thầy thiên bẩm?
Bậc thầy thiên bẩm trẻ như vậy thật sự tồn tại sao?
Ngược lại là Diêu Mộc Nhã và Diệp Tiểu Manh bị hai ông già nói đến mức đỏ mặt tía tai, đặc biệt là Diệp Tiểu Manh, căn bản không có ý gì với Lâm Dương, hơn nữa còn có chút ghét bỏ.
Lại còn nói phải sinh con cho anh ta, vô cùng tức giận giậm chân nói: “Anh ta chính là một tên khốn kiếp, cháu không muốn ở cùng anh ta đâu! Hừ, họ Lâm kia, tôi không cần anh trị bệnh, nếu như anh còn mắng tôi là quái dị, tôi... tôi cắn chết anh.”
Nói xong, nhanh chân chạy ra ngoài.
Diệp Khánh Vĩ chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Bố, bố quên rồi sao? Tiểu Manh đã có hôn ước rồi.”
Ánh mắt anh ta hướng về một nơi nào đó, nhỏ giọng nói: “Nhà họ Lục.”
Diệp Ngọc Luân biểu tình sửng sốt, lúc này hình như mới nhớ ra, vẻ mặt băn khoăn, thở dài một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Lâm Dương lắc lắc đầu, quả thật không nghĩ tới đến nhà họ Diệp một chuyến, chủ nhà họ Diệp lại có cách nghĩ như thế này, có điều, anh cũng không có hứng thú nói loại chuyện này, đứng dậy nói: “Được rồi, tôi còn có chút việc, đi trước đây, đợi các người thu thập xong dược liệu thì gọi điện cho tôi.”
Đến nhà họ Diệp một chuyến vốn là để giải quyết rắc rối kế tiếp.
Bây giờ mọi việc đã giải quyết êm đẹp, lại còn lấy được một trăm hai mươi tỷ, ngoài ra, những trong số những dược liệu cần thiết mà anh viết bên trên có một số thứ mà bản thân anh cần, thu hoạch được tương đối nhiều.
Diệp Ngọc Luân nhanh chóng đứng dậy, nói rằng còn lễ vật hậu hĩnh để cảm tạ.
Bản thân Lâm Dương cảm thấy hơi ngại, lắc đầu nói: “Không cần đâu, đợi trị khỏi bệnh của ông rồi nói tiếp, còn nữa, võ công mà các người tu luyện, tốt nhất là đừng tu luyện nữa.”
Nói đến đây, sắc mặt của Diệp Ngọc Luân vàng như nghệ.
Nhà họ Diệp là một dòng họ võ đạo, dựa vào môn nội công này của tổ tiên truyền lại.
Nếu như từ bỏ tu luyện, chẳng lẽ không phải là từ nay về sau, nhà họ Diệp phải rút khỏi giới võ đạo sao?
Đồng thời, chuyện này cũng không phải là nói lui là có thể lui ngay được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!