Tốc độ quá nhanh, đã xuất hiện cả tiếng nổ.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng lần này Lâm Dương không chết cũng phải tàn phế, thì bỗng nhiên Lâm Dương duỗi tay ra và kẹp chặt lấy lưỡi đao của Diệp Khánh Vĩ bằng hai ngón.
Lưỡi đao kia mạnh mẽ ngừng lại ở vị trí cách Lâm Dương 10cm.
“Cái gì?”
“Anh ta lại có thể kẹp lưỡi đao bằng hai ngón tay?”
“Quá kinh khủng, rốt cuộc tên này là người hay quỷ?”
Tất cả người nhà họ Diệp đều đang kêu rên trong lòng.
Đôi mắt đẹp của Diệp Tiểu Manh suýt chút nữa là trừng rớt ra ngoài, phải biết rằng tu vi của Diệp Khánh Vĩ chính là cấp Huyền bán bộ, sức mạnh của cây đao kia lợi hại hơn một búa của Diệp Thu khi nãy không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ tên họ Lâm trước mắt này là võ giả cấp Huyền hay sao?
Anh mới bao nhiêu tuổi đâu...?
Cho dù có bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào mạnh đến vậy được chứ?
“Tôi đã nói, ông không phải là đối thủ của tôi.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, trên tay vừa dùng sức thì đã đoạt lấy được trường đao, nặng nề dừng lại trên mặt đất, cắm mạnh một nửa thân đao xuống phiến đá rắn chắc phía dưới.
Trông dễ dàng như cắt bơ.
“Khánh Vĩ, con tránh ra đi, để đó cho bố!” Diệp Ngọc Luân đứng dậy quát lớn một tiếng.
Lần này, Diêu Đức Bằng vội vàng đứng ra lớn tiếng ngăn cản: “Lão Diệp, ngừng tay đi, nếu như hôm nay ông thật sự ra tay thì cái mạng này của ông cũng không còn thuộc về ông nữa rồi.”
Diêu Mộc Nhã thì lại vọt tới bên cạnh Lâm Dương, ân cần hỏi han: “Lâm Dương, anh sao rồi, có bị thương không? Anh làm tôi sợ muốn chết, ngón tay thế nào rồi? Có đau hay không?”
Cô ấy cầm tay Lâm Dương lên lật qua lật lại nhìn thử.
“Bác sĩ Diêu, sao cô lại ở đây vậy?” Lâm Dương cười cười nói, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái dường như vừa nãy chỉ là đang đánh một trái cầu lông mà thôi, nhưng giây tiếp theo anh lại thấy vết nước mắt còn vương trên gương mặt của Diêu Mộc Nhã.
Cô ấy lo lắng đến mức bật khóc.
Mà lúc này, Diệp Ngọc Luân đang kinh ngạc nhìn Diêu Đức Bằng, sau đó lại nhìn Diêu Mộc Nhã và Lâm Dương, cau mày nói: “Bác sĩ Diêu, mấy người biết cậu ta sao?”
Đương nhiên là Diêu Đức Bằng không biết mâu thuẫn giữa Lâm Dương và nhà họ Diệp là gì, nhưng trong tiềm thức, ông ta cảm thấy Lâm Dương sẽ không đấu lại nhà họ Diệp, nếu mâu thuẫn trở nên gay gắt thì chỉ có hại mà thôi, vậy nên ông ta vội vàng nói: “Lão Diệp, vị này chính là... Thần y Lâm mà tôi vừa mới nói, nói đúng hơn thì cậu ấy cũng xem như là thầy của tôi.”
Vào lúc này, tất nhiên muốn cho Lâm Dương một thân phận cao hơn.
Ông ta cũng không hề nói dối, lâm Dương truyền lại cho ông ta mười ba châm Quỷ Môn, ở một múc độ nào đó thì Lâm Dương chính là thầy của ông ta.
Nhưng khi Diêu Đức Bằng vừa dứt lời thì người nhà họ Diệp cũng ngớ người ra.