**********
Chương 12
Mã Trần Phong đạp một cái lên người Tần Tống Duy, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ mới xin tha, muộn rồi! lỗi ra ngoài, dìm xuống nước.
Người gác cửa lập tức tiến lên tóm người.
Khát vọng sống sót mãnh liệt của Tần Tống Duy đột nhiên bùng nổ.
Bịch bịch bịch mấy tiếng đập đầu xuống đất.
Nháy mắt cái trán đã bị trầy xước ra một mảng, máu tươi chảy ròng ròng.
Miệng còn hô to: “Ông Mã tha mạng! Chú, cứu cháu với, cháu biết cháu sai rồi, cháu thật sự biết sai rồi! cậu chủ Lâm Dương, cậu chủ Lâm tha mạng!”
Tần Giang không nhịn được nữa.
Nhưng, đau cũng phải chịu, không lên tiếng nói giúp.
Lâm Dương nhìn thoáng qua Tần Giang một cái: “Bỏ đi, giữ lại cho anh ta một mạng! giữ lại anh ta còn có việc cần dùng!”
Tân Giang nhìn Lâm Dương đầy cảm kích,
Ông ta nhanh chóng đạp Tần Tổng Duy một cước, tức giận quát: “Còn không mau cảm ơn cậu chủ Lâm Dương đi! Nhớ cho kỹ, sau này cậu chủ Lâm Dương chính là chủ nhân của mày."
Tần Tống Duy vội vàng dập đầu: "Cảm ơn, cảm ơn cậu chủ Lâm Dương!
Lúc này.
Mã Trần Phong tức giận nói: “Cái tên Lâm Vũ Hào này, có chết cũng không đủ, tôi sẽ lập tức sai người đi bắt cậu ta, xé làm tám mảnh ngũ mã phanh thấy!”
Nhưng Lâm Dương lại muốn xem xem dáng vẻ của Lâm Vũ Hào khi biết mọi chuyện mình làm bị phanh phui thì sẽ như thế nào.
Còn cả sắc mặt của Thẩm Tú Phương khi biết bản thân mình bị lừa nữa. Anh vẫy vẫy tay, nói: “Tạm thời không cần! Tên nhóc này để tôi đích thân tự xử lý đi! Cậu ta không phải ra vẻ là người tốt, rất anh hùng sao? Tôi sẽ khiến cậu ta thân bại danh liệt”
Sau đó lại nói với Tần Tống Duy: “Anh nhớ rõ cho tôi, thân phận của tôi tốt nhất anh không được tiết lộ ra ngoài, nếu như để mẹ vợ tôi biết được, vậy thì anh xuống đáy sông đi!”
Tần Tống Duy lập tức nói: “Vâng vâng vâng, tuyệt đối tôi sẽ không nói! Cậu chủ, cậu thật là thông minh, nghĩ kế giả làm heo ăn hổ, quá sảng khoái!”
Lâm Dương nhìn bộ dạng cả đầu toàn là máu thảm hại của anh ta, lại còn làm ra vẻ rất nhẹ nhàng nịnh hót tươi cười.
Thứ bây giờ anh muốn nhất.
Chính là khiến cho người đàn bà Thẩm Tú Phương này ghê tởm đến chết.
Anh cứ giả nghèo.
Anh cứ không ly hôn.
Tức chết bà ta đi! “Được rồi, lúc nào tôi cần anh ra mặt thì anh ra là được rồi!” “Vâng ạ, vâng ạ, cậu chủ, đến lúc đó nhất định tôi sẽ phối hợp với cậu, hung hăng mà vả vào mặt tên khốn Lâm Vũ Hào kia! Tôi đã nhìn không vừa mắt anh ta từ lâu rồi, cướp tiền của cậu chủ, làm bộ làm tịch, không biết trời cao đất dày là gì.”
Lâm Dương gật đầu: “Thái Hồng Thành bên kia phải chính thức nói xin lỗi với vợ tôi, để cô ấy thoải mái một chút! Anh có biết việc anh làm loạn lên thế này khiến cô ấy rơi bao nhiêu nước mắt không, anh có chết mười lần cũng đền không đủ!”
Lâm Dương cũng không vội quay về,
Buổi trưa anh còn chưa ăn cơm, chỉ gặm qua loa nửa cái đùi gà.
Đi cùng với Mã Trần Phong ăn một bữa cơm trưa đặc biệt phong phú rồi lại đi dạo một vòng ở Tụ Hiền trang.
Lúc này anh mới lái chiếc RollsRoyce lao vút đi như ảo ảnh, khi cách biệt thự nhà họ Liễu mấy trăm mét phía xa thì xuống xe, chậm rãi đi qua đó.
Kết quả, còn chưa đến cửa.
Liền nhìn thấy ở trước cửa biệt thự có rất nhiều túi lớn túi nhỏ bị vứt lộn xộn.
Nhìn kỹ thì thấy thế mà lại là quần áo của mình cũng mấy thứ linh tinh khác, tất cả đều bị vứt ở bên ngoài.
Còn có một cái khung ảnh bị ném trên nền đất. Kính đã vỡ nát rồi.
Đây là bức ảnh gia đình của mình cùng với bố mẹ. Mặt trên còn hằn lên một dấu chân, rất rõ ràng là có người cố ý đạp lên, đến cả bức ảnh ở bên trong cũng giảm nát.
Trong phút chốc, sự tức giận của Lâm Dương bùng lên. Anh hung hãng xông vào cửa, tức giận quát: "Là ai làm? Là ai giẫm nát bức ảnh của tôi?”
Bên trong, Thẩm Tú Phương, Liễu Ngọc Thanh, còn có cả Lâm Vũ Hào, đều ở đây.
Thẩm Tú Phương tức giận hùng hổ nói: "Là tao! Thì sao nào? Mày chỉ là một tên phế vật mà thôi, cũng sắp ly hỗn đến nơi rồi, còn ăn vạ ở nhà tao làm gì?”
Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng cực độ, nhìn chằm chằm đến nỗi khiến Thẩm Tú Phương phải lùi lại hai bước.
Từ trước đến giờ bà ta chưa từng thấy ánh mắt này của Lâm Dương, theo bản năng sợ hãi: “Mày muốn làm gì? Bệnh thần kinh tái phát rồi muốn giết người à?”
Liễu Ngọc Thanh vội vàng kéo Thẩm Tú Phương lại, nói: “Mẹ tôi không cẩn thận giẫm nát thôi.”
Hai mắt Lâm Dương híp lại, đột nhiên bật cười: “Mẹ, mẹ là mẹ vợ của con, sao còn lại có ý nghĩ muốn giết mẹ được chứ? Mẹ yên tâm, con sẽ hiếu thuận với mẹ cả đời, phụng dưỡng mẹ đến khi mẹ chết thì thôi.
Vừa nghe lời này, Thẩm Tú Phương đã tức giận đến nỗi chết đi rồi cũng phải sống lại.
Bà ta gào lên: “Nghiệp chướng, mày đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à, ai là mẹ mày hả? mày đi mà hiếu thuận đến chết với mẹ mày đi!”
Lâm Dương nói: “Mẹ chính là mẹ con mà!” “Mày...ly hôn, lập tức đi ly hôn ngay, Ngọc Thanh, mau gọi điện cho chị con, bảo nó trực tiếp đến cục dân chính đi."
Lâm Dương lắc đầu, nói: “Mẹ à, không cần gọi nữa đầu, con và Ngọc Tuyết sẽ không ly hôn đầu, mẹ muốn trèo cao hơn ở nhà họ Lâm thì con sợ là mẹ sẽ không được như ý rồi.”
Lâm Vũ Hào đứng dậy: “Lâm Dương, thật không ngờ đấy, anh vẫn giữ cái bản chất chó ghẻ đấy cơ à! Sao nào, sống chết muốn ăn vạ Ngọc Tuyết nhà tôi, sau đó tiếp tục làm phế vật được bao nuôi à? Nuôi một thằng phế vật như anh cùng với người mẹ thực vật của anh à? Đừng có làm loạn nữa, như vậy là đủ rồi, anh và Ngọc Tuyết cứ thuận buồm xuôi gió mà ly hôn đi, tôi sẽ cho anh thêm ba tỷ, sau đó cũng sẽ sắp xếp cho anh một công việc quét dọn trong tập đoàn Lâm Thị, thế nào? Nghe nói anh ở đây làm bảo mẫu rất tốt đấy, việc quét dọn, hẳn là đúng khẩu vị của anh rồi nhỉ?”
Lâm Dương đang muốn nói gì đó.
Liễu Ngọc Tuyết từ ngoài cửa bước vào.
Tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp, nghe tiếng thì có thể thấy vừa thanh thoát lại mạnh mẽ.
Cô vừa vào tới cửa liền vui vẻ nói: “Mẹ ơi, giải quyết rồi, đã giải quyết rồi!”
Thẩm Tú Phương ngơ ra một lúc mới nói: “Giải quyết cái gì thế?”
Liễu Ngọc Tuyết nói: “Chuyện ở liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý đã được giải quyết rồi, vừa nãy chủ tịch Trần Giang của Thái Hồng Thành cũng là cấp dưới ở liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý đã đích thân gọi điện cho con, nói họ biết những hành động xấu xa của Tần Tống Duy rồi, cũng đã trừng phạt anh ta thật nặng rồi, chắc chắn anh ta sẽ không đối phó với chúng ta đâu, chúng ta có thể yên tâm được rồi.” Cập nh*ật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Cô nói đến đây, nước mắt liền nhanh chóng rơi xuống. Trời mới biết, hai ngày này cô đã trải qua rất đau khổ. Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý cho cô một áp lực quá lớn.
Không chỉ có liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, còn có người của nhà họ Liễu cũng biết những chuyện này, bà cụ nhà họ Liễu không những không giúp cô, ngược lại bà ta còn kêu cô phải chịu đựng, còn tàn nhẫn hơn là bảo cô cứ thế đi hầu hạ Tần Tống Duy, làm nũng với anh ta...sau đó còn phải nhận áp lực từ phía Lâm Vũ Hào, cả sự thất vọng của Lâm Dương nữa.
Cô đã đứng trên bờ vực của sự suy sụp trong thời gian dài.
Lâm Dương nhìn cũng thấy đau lòng, đi tới an ủi cô: “Ngọc Tuyết, anh nói rồi mà, tất cả rồi sẽ qua thôi, anh bây giờ có thể bảo vệ cho em! Không quan tâm là ai dám đến bắt nạt em, đều phải bước qua xác anh đã Giọng nói Lâm Dương vang dội mạnh mẽ, tình ý chân thành.
Sau đó lại hung hăng liếc nhìn Lâm Vũ Hào.
Liễu Ngọc Tuyết nhìn anh, vành mắt đỏ hồng, nói: “Có thật sự là anh đã giúp tôi giải quyết không? Bạn của bố anh ra tay rồi à?” “Đương nhiên rồi!” “Cảm...cảm ơn anh!” “Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng, anh nói rồi, sau này anh sẽ bảo vệ cho em"
Nói đến đây, anh đưa tay ra, lau đi giọt nước mắt trên má cô.
Kết quả, Thẩm Tú Phương ở bên cạnh thình lình đẩy Lâm Dương ra.
Lâm Dương hoàn toàn không dự liệu được việc này nên không phản ứng lại kịp, nặng nề ngã xuống nền đất. Cánh tay của anh đập vào cạnh góc của bàn trà, da bị rách toạc rồi chảy máu, một mảng tay tím bầm. “Mẹ, có phải mẹ điên rồi không?” Liễu Ngọc Tuyết vội vàng đỡ Lâm Dương dậy: “Lâm Dương, anh không sao chứ?”
Thẩm Tú Phương xông qua đó, lôi kéo Liễu Ngọc Tuyết ra. Vẻ mặt bà ta nhăn nhó nói: "Rốt cuộc là ai điên hả? chẳng lẽ con nghĩ rằng thật sự là nó giúp con à? Nó thì có năng lực gì, có tư cách gì mà giúp? Tất cả những việc này đều là công lao của Lâm Vũ Hào hết!”
Lâm Vũ Hào hơi bối rối khi nghe những lời này.
Trong lòng còn đang nghĩ Tần Tống Duy đang làm cái quái gì thế?
Lấy tiền của ông đây rồi, chút chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong nữa?
Kết quả thì bây giờ lại nghe thấy Thẩm Tú Phương nói như vậy, anh ta lập tức cười ha ha: “Không sai, vừa này là con gọi điện thoại cho bố con, bảo ông ấy ra mặt tìm Tần Giang đấy! Lâm Dương, cái thằng rác rưởi ăn bám này thì được cái tích sự gì chứ? Đừng có quên, bố của anh chính là tên tham ô bán nước, bán đứng quốc gia, ai mà muốn làm bạn bè với ông ta nữa chứ? Mẹ, Ngọc Tuyết, lời của anh ta nói, hai người tin sao? Trước đây anh ta còn nói dối mua trang sức chín mươi tỷ đấy, kết quả thì sao, chỉ là pha lê chế phẩm tùy tiện tặng ai cũng được mà thôi, ha ha ha!
Liễu Ngọc Tuyết vừa nghe, vẻ mặt của cô liền trở nên nghi ngờ