Lâm Dương ghét nhất là mấy kẻ ức hiếp người nhà của mình, cho nên, cái tát này, vô cùng mạnh.
“Phù!”
Người đàn ông nhà họ Diệp bị đánh đến nỗi mắt toàn sao vàng, một ngụm máu trong miệng phun ra, đầu đập vào cửa xe, suýt nữa ngất đi.
Cảnh tượng này, khiến đám đông người xem muốn phát điên.
Vô số người âm thầm lắc đầu, thương tiếc cho Lâm Dương không nghe lời khuyên nhủ mà ra tay, bây giờ bạn đánh một người mặc dù vinh quang, nhưng người đứng sau nhà họ Diệp, lại không phải là người bạn có thể gây vào, hiện tại càng đánh mạnh, tới lúc đó sẽ càng khó khăn.
Thẩm Tú Phương hét to, bà ta sắp phát điên rồi.
Thứ rác rưởi này, cho rằng có chút thân thủ, thì có thể coi trời bằng vung sao? Cậu ta đây chính là đang tìm cái chết đây mà, kéo nhà họ Liễu xuống địa ngục cùng.
Bà ta đang định lao ra, đánh Lâm Dương tỉnh lại.
Nhưng Lâm Dương quay đầu nhìn bà ta chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ngọc Tuyết, em đưa bà ấy đi trước, đến bệnh viện, mau đi đi.”
Liễu Ngọc Tuyết cũng lo lắng, nhưng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy anh nghiêm túc à độc đoán như thế, thấy vậy, gật đầu, kéo Thẩm Tú Phương rời đi.
Không ngờ, Thẩm Tú Phương lại lớn giọng la hét: “Mọi người đến làm chứng cho tôi, đứa con trai bỏ đi của nhà họ Lâm, vô cùng vô dụng, từ sau khi kết hôn cùng với con gái tôi, lại ở nhà tôi vô dụng, dựa vào con gái tôi mới sống được tới ngày hôm nay, cách đây một thời gian, con gái tôi đã sớm ly hôn với cậu ta, tất cả những gì cậu ta làm ngày hôm nay, không có bất kỳ liên quan nào với nhà họ Liễu của tôi.”
Mặt của Liễu Ngọc Tuyết lập tức đen lại, ra sức kéo bà ta lên trên xe, không thể chịu đựng nổi những gì mà bà ta nói.
Ánh mắt của đám đông trong chốc lát trở nên vô cùng sôi nổi.
Có khinh bỉ, có coi thường, cũng có đồng tình.
Rõ ràng là anh đến để ra mặt cho mẹ vợ, kết quả mẹ vợ của anh không những đánh anh mà còn bôi nhọ anh trước đám đông.
“Nghe nói tên Lâm Dương này, từ sau khi Lâm Tư Việt qua đời do một vụ tai nạn giao thông, cả người suy sụp tinh thần, ở nhà mẹ vợ làm bảo mẫu, ngày nào cũng bị mẹ chồng sỉ nhục, chửi bới, không dám nói lại, giờ trông có vẻ là sự thật.”
Ai đó trong đám đông thì thầm, nhưng âm thanh thực sự mọi người đều có thể nghe thấy.
Lâm Dương lạnh lùng liếc nhìn đám đông, không chút biểu cảm.
Tại sao anh phải so đo với những người bình thường này?
Sau khi anh có được Thiên Y Đạo Pháp, tương lai sẽ thoát phàm thoát tục, những người này, không khác gì con kiến.
Trong xe.
Liễu Ngọc Tuyết vừa khởi động xe rời đi, vừa nói: “Mẹ, Lâm Dương tới giúp mẹ, tại sao mẹ có thể nói anh ấy như vậy, chúng con không ly hôn.”
Thẩm Tú Phương tức giận nói: “Cái gì mà giúp mẹ? Rõ ràng là đang hại mẹ! Nhà họ Diệp ở Thanh Châu, là thứ cậu ta có thể động vào sao? Một mình cậu ta xui xẻo là được rồi, tới lúc đó lại còn liên lụy đến cả nhà chúng ta.”
“Mẹ nói cho con biết, rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện?”
“Tại sao lại xảy ra chuyện? Còn không phải là tại tên rác rưởi đó sao, đưa cho mẹ một tờ chi phiếu giả, bảy mươi tỷ à, là do cậu ta làm ra cả đấy, hại mẹcả đêm không ngủ được, còn bị con mụ Vương nhà bên chế nhạo một trận, trong lòng mẹ phát cáu, nên mới không chú ý va vào xe người đó.”
“Chi phiếu giả?”
Vừa nhìn thấy kết quả, lập tức không nói lên lời: “Mẹ, là mẹ đem chi phiếu đi đổi, còn có thể trách Lâm Dương sao?”
Cùng lúc đó.
Đám đông đang nhìn Lâm Dương cũng dần dần tản đi, cho rằng kịch ui chỉ đến đây thôi, sau đó chờ nhà họ Diệp dùng thủ đoạn báo thù Lâm Dương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!