Lâm Dương chắp tay sau lưng, nghiêng đầu quan sát cô em họ trước mặt, trong lòng không nén được tiếng thở dài.
Trước kia những người này ở trước mặt mình, một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai, ra sức nịnh nọt, lúc nào cũng thể hiện mình ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nay vật đổi sao dời, đến đứa em họ từng dính mình nhất giờ trên mặt cũng toàn sự chế giễu, muốn đạp mình ngã dưới chân nó, đạp đến chết.
“Được rồi, nếu các người đã coi tôi như giẻ rách, tôi hà tất phải niệm tình cũ?”
Anh lạnh lùng nói: “Ông cụ bị bại liệt nhanh thế này cơ à? Cũng đúng thôi, trừng phạt thích đáng mà.”
Lâm Tố Châu phẫn nộ đáp: “Anh nói cái gì? Anh dám nói như thế với ông nội sao? Rốt cuộc anh là người hay súc sinh thế, bố anh là tên súc sinh, anh cũng là súc sinh nốt.”
“Bốp.”
Lâm Dương vốn đang để tay sau lưng, bỗng di chuyển nhanh chóng, giáng một cú bạt tai lên mặt Lâm Tố Châu.
Ngay lập tức khuôn mặt cô ta sưng lên.
Lâm Dương mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao, nhìn Lâm Tố Châu nói: “Năm cô chín tuổi, trong nhà có cháy, lửa vô cùng dữ dội, đến bố mẹ cô cũng chọn từ bỏ cô rồi. Là ai bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu cô ra ngoài? Chính là tên súc sinh mà cô vừa nhắc đến đấy! Chưa nói đến chuyện bố tôi có phải bị oan hay không, cứ cho là ông có lỗi thì cũng đến lượt cô mắng chửi.”
Khoảnh khắc đó sắc mặt Lâm Tố Châu có sự thay đổi lớn, có xấu hổ và giận dữ, nhưng phần nhiều là oán hận.
Lâm Dương thừa biết nói chuyện với hạng người này chỉ lãng phí thời gian.
“Các người nhớ cho kĩ, bố tôi - Lâm Tư Việt – không được nhục mạ! Nếu không đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Anh không thèm nhìn đám người đó nữa, lại chắp tay sau lưng, bước vào trang viên nhà họ Lâm.
Bên trong có hai bảo vệ trông cửa chặn Lâm Dương lại.
“Gia chủ có lệnh, anh không được phép vào. Cút!”
Lâm Dương nhận ra anh ta.
Người vừa nói tên Trương Nam Đông, trước đây từng là cấp dưới của bố anh. Ngày trước cứ mở miệng ra là gọi mình “cậu chủ”, lúc nào cũng khom lưng khuỵu gối, không khác gì con chó chạy sau lưng Lâm Tư Việt.
Hôm nay lại như con chó canh nhà bảo anh cút.
“Ông, bảo tôi cút?’ Lâm Dương nhìn vào mắt Trương Nam Đông.
Lâm Tố Châu ở đằng sau đợi người giờ cũng theo vào cùng. Cô ta vẫn ghi hận trong lòng cú bạt tai ban nãy, cơn bực tức khó nguôi ngngo, nay lại thấy có bảo vệ giúp sức, nhanh chóng được tiếp thêm sức mạnh: “Không sai, bảo anh cút đấy! Anh nghĩ mình là ai, vẫn nghĩ mình là cậu chủ Lâm ngày xưa à? Anh bây giờ chỉ như con chuột nhắt qua đường, là loại phế vật, bám váy phụ nữ mới sống được đến bây giờ. Anh có tư cách gì mà bước vào, lại còn dám đánh tôi?”
“Chú Trương, chú giữ anh ta lại, cháu muốn anh ta phải quỳ dưới đất, ăn bùn dính trên chân cháu.”
Ánh mắt Trương Nam Đông dành cho Lâm Dương lộ rõ sự mỉa mai và thích thú, đáp: “Vâng thưa cô chủ.”
Ông ta nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh, hai người lập tức xông lên.
“Ầm, ầm!”
Lâm Dương vẫn đặt tay sau lưng, giơ chân đạp hai cú vô cùng mạnh mẽ.
Hai gã bảo vệ văng ra ngoài như hai viên đạn.
Một người rơi xuống bên cạnh hồ hoa sen, một người thì va vào thân cây, cả nửa ngày cũng không hoàn hồn lại.
Trông thấy Lâm Dương hung bạo như vậy, Lâm Tố Châu rút lại ánh mắt ban nãy, sợ đến nỗi vội vàng lùi lại mấy bước. Lâm Mỹ Hương và Lý Bảo Dương cũng nhanh chóng lùi về sau.
Hai người này tuổi vẫn còn nhỏ, một người mới học cấp ba, một người đang học cấp hai.
Lâm Dương đương nhiên sẽ không ra tay với chúng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!