Chương 16
Cuối cùng, Trương Thiên Dương kiên nhẫn nói. “Hiểu Vi, hãy tiếp tục và thử xem món ăn trên bàn có hợp khẩu vị của em không?”
“Được chứ.” Ứng Hiểu Vi vui vẻ đồng ý rồi chạy tới bàn ăn.
Trương Thiên Dương bước đến ghế sô pha ở bên cạnh ngồi xuống. Anh lạnh lùng ra lệnh. “Nói đi.”
Bác Văn không khỏi quay đầu len lén nhìn Ứng Hiểu Vi.
Cô dùng tay không để gắp thức ăn trên bàn. Má cô phồng lên vì thức ăn, như thể cô đã bị bỏ đói trong vài ngày.
Bác Văn sửng sốt, miệng há hốc đến mức suýt chút nữa muốn dùng tay đẩy chiếc cằm đang rũ xuống của mình.
“Vậy, cô ấy là ai?” Giọng nói của Trương Thiên Dương nhẹ và yếu ớt.
Bác Văn chậm rãi nói.
“Cô ấy là con gái nuôi của gia đình họ Bùi, và là con gái ruột của Ứng Hiểu Đường – bạn tâm giao của Bùi Khánh Hùng. Cả ba mẹ cô ấy đều mất khi cô ấy năm tuổi, và cô ấy được đưa vào gia đình họ Bùi. Khi cô mười tuổi, cô trở nên điên loạn vì một vết thương ở đầu. Cô ấy không đi học kể từ đó, và chỉ được nuôi dưỡng trong gia đình họ. Người ngoài ít ai biết rằng gia đình họ Bùi có một cô con gái nuôi. Người ta luôn nói rằng cô ấy sở hữu khối tài sản thừa kế đáng kể. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì mà cô ấy vẫn chưa thể sử dụng được.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bác Văn đã xem xong lý lịch của Ứng Hiểu Vi và nói thêm. “Thiếu gia, người mà Bùi Khánh Hùng hứa sẽ giao cho cậu là con gái ruột của ông ấy, Bùi Ngọc Tuyết chứ không phải Ứng Hiểu Vi.”
Bác Văn cẩn thận nhìn Trương Thiên Dương.
Anh cười khúc khích khi nghe điều này.
“Hiểu rồi, Bùi Ngọc Tuyết không muốn lấy tôi vì tôi bị mù, nhưng gia đình họ không muốn từ bỏ việc kết thông gia, vì vậy họ đã nghĩ ra cách này.”
Bác Văn cúi đầu, trầm giọng nói: “Thật ra còn có một lý do khác. Người đàn ông mà Bùi Ngọc Tuyết quan tâm là thiếu gia họ Đặng. ”
Nụ cười của Trương Thiên Dương mở rộng khi thốt ra cái tên. “Là Đặng Luân Hy?”
Bác Văn gật đầu. “Đúng vậy, thưa thiếu gia.”
Trương Thiên Dương cười khúc khích. “Sự lựa chọn tốt đó.”