Chương 431: Thiên Hà Kiếm
Trảm Thi chém đến phía sương mù, sương mù liền tản ra, trượt khỏi tay Hồng Hồng, bay lên không trung, lại biến trở lại thành sương mù, cười lớn nói: “Tôi là người gác cổng Thục Sơn của Sỉ Mi, luyện thành khả năng sương mù, hóa thành quỷ giữa sương mù, người người đều gọi tôi là quỷ sương mù. Cô hủy hoại đại nghiệp xưng vương của Đại Vương tôi, hôm nay chính là ngày chết của côi”
Lại là đèn em của Sỉ Mị, những tên đàn em này cũng quá trung thành rồi, từng người một đều hy vọng Sỉ Mị thống trị được thế giới.
“Đừng có lắm lời với nó, Đồng Đồng đưa kiếm Trảm Thi cho tôi, tôi diệt nó!” Hồng Hồng mất kiên nhân mà nói “Được” Tôi đưa kiếm Trảm Thi cho Hồng Hồng.
Hồng Hồng cầm kiếm Thi Trảm hướng về phía quỷ sương mù.
Nhưng quỷ sương mù này thực sự là vô hình vô dạng, ngọn lửa không hề động được đến nó, không lâu sau, nó lại tập hợp lại với nhau.
Đôi mắt quỷ sương mù xoay tròn, bỗng nhiên lại tản ra, sương mù xung quanh liên dày đăc, tôi cảnh giác nhìn xung quanh, cơ thể liền vô cùng căng thẳng, cúi đầu xuống, sương mù đã quấn lấy người tôi , bộ dạng của quỷ sương mù xuất hiện trong đó: “Tôi muốn ăn cô!”
“Muốn ăn ta, phải xem răng mi có tốt không rồi” Tôi cười nhạt, cắt đầu ngón tay chảy máu ra.
“Sao vậy, gấp gáp muốn được tôi ăn thế à? Tự mình chủ động căn máu mình cho tôi sương mù cười khăng khặc.
“Ngu dốt” Tôi đưa tay ra nhỏ giọt máu lên đám sương mù.
Quỷ sương mù hét lớn lên một tiếng, mở trói ra cho tôi: “Cô là quái vật gì hả?”
“Ta không phải là quái vật” Tôi nói, Hồng Hồng quay trở lại, đưa kiếm Trảm Thi đến tay tôi, tôi bôi máu lên lưỡi kiếm, dù hai tay cầm kiếm, đầu gối khẽ chùng xuống.
Quỷ sương mù cười to: “Sao nào, cô cho răng kiếm của cô có thể chạm đến cơ thể tôi sao hả?
Cười chết người rồi.”
Tôi nhướn mày: “Ngại quá, ta lại có thể chém được đấy”
Nói xong, tôi đón lấy quỷ sương mù.
Trước khi quỷ sương mù chết, có lẽ còn không biết rốt cuộc vì sao nó lại chết.
Nhìn thấy một đám khí đen đã hóa thành tro bụi trước mắt, tôi thu kiếm Trảm Thì lại: “Thật ngại quá quỷ sương mù, ta vừa đúng lại là khác tinh của mI.
Máu của tôi có thế chém được vạn vật, bao gồm cả không khí, ngọn lửa, đương nhiên còn có sương mù.
Ảo ảnh dân dần mất đi, Lãnh Mạch và Sỉ Mị cũng lại xuất hiện trước mắt tôi.
“Có chuyện gì không?” Lãnh Mạch đi nhanh vê trước, bắt lấy tôi kiểm tra khắp nơi.
Lần trước Si Mị chạy nhanh nhất, lần này lại đứng tại chỗ, nhưng mà ánh mắt cứ như cún con mà nhìn tôi: “Xin lõi, đồ ngốc, tôi không ngờ quỷ sương mù sẽ đến..”
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Lãnh Mạch, lùi hai bước: “Vừa nãy các người có nhìn thấy tôi làm gì không?”
“Chỉ nhìn thấy em khua tay linh tỉnh, còn khóc nữa” Lãnh Mạch vừa nói vừa nâng mặt tôi, tôi muốn trốn, anh trừng tôi: “Đừng nhúc nhích!”
Anh cẩn thận nhìn tôi: “Khóc thương tâm như vậy, hốc mắt còn đỏ như vậy, còn gào lên không muốn không muốn khản cả giọng, quỷ sương mù có thể nhìn thấy được quá khứ và tương lai của con người, em… có phải là lại nhớ lại ngày hôm đó ở Minh Giới mới như vậy không, nhìn thấy những thứ tuyệt vọng đến thế, ật nhỏ, tôi…”
Khóc? Gào lên không muốn không muốn khản cả giọng?
Không không không, quỷ sương mù làm cho tôi lại quay lại thời điểm ở pháp trường Minh Giới, cảm xúc của tôi không hề thay đổi chút nào, tôi khác và gào thét, là bởi vì nhìn thấy tương lai, là chiến trường vô cùng thảm thương kia…
Nhưng mà ai cũng không biết là thực hay là giả, tôi cũng không nói ra.
“Đi về phía trước lập tức rời khỏi Thục Sơn này đi, tôi cam đoan sẽ không có đàn em nào đến ngăn cản chúng ta nữa, đồ ngốc, em cứ tin tôi.”
Giọng nói của Sỉ Mị rất đáng thương, giống như đang cầu xin tôi tha lôi.
“Thu lại cái bộ dạng buồn ói của anh lại đi”
Lãnh Mạch không vui mà nói Tôi không phản ứng lại hai người: “Rời khỏi Thục Sơn thì rất nhanh sẽ đến Thiên Hà rồi, đi thôi”
Sỉ Mị nói rất đúng, xuyên qua rừng cây, ngoảnh đầu lại, bộ dạng hiểm trở của Thục Sơn đang ở phía sau, chúng tôi rời khỏi Thục Sơn rồi.
Chô tiếp theo chính là Thiên Hà, không biết là có cái gì đang đợi chúng tôi ở đó.
Cho dù là cái gì đi nữa, cho dù mấy cả ngày đêm để đến, tôi cũng phải chạy đến chö của Tống Tử Thanh!
Trong tưởng tượng của tôi, Thiên Hà chắc là một con sông to lớn, trên sông có rất nhiều sương mù, có những làn sóng còn cao hơn ở biển, đáy sông có rất nhiều đá ngâm, rất khó để vượt qua.
Nhưng trước mặt lại được bao phủ bởi hơi nóng, có một tấm biển ở bên ngoài, có viết “Suối nước nóng” rốt cuộc là cái quái gì vậy chứ!
Tôi ngẩng đầu lên, bên trên cánh cửa lớn có một tấm biển, bên tấm biển viết hai chữ: Thiên Hà.
Hóa ra đây là cái được gọi là Thiên Hà… tôi thực sự nghĩ nhiều quá rồi.
Điều quan trọng là sơn trang suối nước nóng này còn do hai quỷ hồn kinh doanh, làm ăn vô cùng tốt, đi từ cửa vào đều là quỷ quái trên núi.
Một nam một nữ, hai quỷ hồn nhìn thấy chúng tôi đứng ở bên ngoài do dự có nên vào hay không, liền chạy vê phía chúng tôi.
Quỷ hồn nói: “Xin chào ba vị, suối nước nóng nhà chúng tôi là chỗ nổi tiếng rất thoải mái đấy ạ, ba vị có muốn vào thử không?”
Sau khi nữ quỷ nhìn thấy tôi liền hét lớn một tiếng: “AI”
Nam quỷ bị dọa đến nhảy dựng lên, võ lên ót nữ quỷ một cái: “Con mụ chết tiết này, bị điền sao!”
Tốt ý “Cô ấy là người!” Nữ quỷ cắn móng tay chỉ vào người tôi.
Tôi nhíu mày.
Lãnh Mạch ôm tôi vào trong lồng ngực anh, nói với hai con quỷ: “Người Minh Giới”
Tôi vùng vây một lát, Lãnh Mạch lại kiên quyết không buông tôi ra “À hóa ra là người Minh Giới” Hai con quỷ thật dễ bị lừa, không hề nghỉ ngờ nữa, bày ra dáng vẻ mời vào với chúng tôi: “Lặn lội đường xá xa xôi chắc ba vị đã mệt rồi, vào trong ngâm suối nước nóng nghỉ ngơi đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!