Chương37. Thứ ma sợ nhất không phải ánh sáng mặt trời mà là mưa
Tôi không quan tâm liền quay đầu lại nhìn cô gái kia, muốn nghe cô ấy nói tiếp nhưng cô ấy không nói gì, chỉ đưa tay ra và chỉ về phía sau tôi.
Người cô ấy chỉ chính là Triệu Hiểu!
Tại sao cô ấy lại chỉ vào Triệu Hiểu?
Tôi muốn hỏi cô ấy có ý gì, nhưng lúc quay đầu lại thì đã không còn ai, cô gái ấy biến mất tồi.
Rốt cuộc cô ấy là ai?
Đến trạm xe rồi, Triệu Hiểu và Lão Quỷ đứng ở nơi xuống xe gọi tôi: “Cô Đồng, xuống xe thôi!”
Sau khi gọi tôi thì Lão Quỷ và Triệu Hiểu cười nói rồi xuống trước, họ dường như không cảm nhận được sự tồn tại của cô gái kia.
Cảm ứng giữa ma với ma lại yếu như thế sao?
Tôi còn nhớ trước đây Lão Quỷ đã từng nói với tôi, giữa ma với ma sẽ có một loại cảm ứng đặc biệt, cảm giác của ma với ma cũng rất mạnh, nhưng tại sao bọn họ lại không phát hiện ra cô gái đó.
Không được xuống xe, chị sẽ chết đó.
Giọng nói của cô gái đó lại vang lên trong đầu tôi.
Trực giác mách bảo tôi rằng cô gái đó muốn nhắc nhở tôi không nên xuống xe ở trạm này, một con ma vô duyên vô cớ gặp mặt tại sao lại đến cảnh cáo tôi? Còn nữa cô ấy chỉ vào Triệu Hiểu là có ý gì? Thật ra trên người Triệu Hiểu có rất nhiều điểm khả nghỉ.
Triệu Hiểu luôn nói bản thân đau khổ như thế nào, cậu ta đơn phương kế về cuộc đời bi thảm của mình, trong miệng cậu ta hai vợ chồng kia tội ác không thể tha thứ được, nhưng cậu ta chưa bao giờ đưa ra bất kỳ bằng chứng nào mà chỉ có duy nhất việc quỷ sai đồng ý cho cậu ta báo thù làm chỗ dựa cho cậu ta.
Nhưng bây giờ trên xe lại đột nhiên xuất hiện ma, trực tiếp chỉ vào Triệu Hiểu, điều này làm tôi bắt đầu nảy sinh nghỉ ngờ, Đều là những việc tôi không tận mắt chứng kiến và trải qua nên trong lòng khó tránh khỏi sự nghỉ ngờ.
Và để giải quyết được những nghỉ ngờ trong đầu tôi, tôi nhất định phải xuống xe.
Thay vì ngồi đó lo lắng chờ đợi cái chết chi bằng tự mình đi tìm ra sự thật Tôi đứng dậy, theo sau Lão Quỷ và Triệu Hiểu xuống xe.
Một ngày nóng bức thế này đột nhiên lại có một cơn mưa nhỏ.
“Trời mưa rồi, thật đáng ghét” Triệu Hiểu và Lão Quỷ dùng tay che đầu nhanh chóng chạy về phía trạm xe buýt đối diện để trú mưa Tôi nhìn thấy những hạt mưa rơi trên vai của Lão Quỷ và Triệu Hiểu nhưng lại không làm ướt quần áo của họ, mà cuộn thành hình tròn rơi từng giọt xuống đất.
Tôi nhìn vào bản thân mình, chiếc áo phông trên vai đã ướt hết một nửa rồi.
“Tại sao hạt mưa lại có thể chạm vào hai người?” Tôi bước tới, tò mò hỏi Lão Quỷ và Triệu Hiểu: “Không phải hai người có thể xuyên qua tường, xe và cơ thể con người sao?
Tại sao hạt mưa lại có thể rơi vào người hai người được?”
“Cô Đồng có một chuyện cô không biết”
Lão Quỷ ôm vai cố gắng thu nhỏ người sát vào nơi khô ráo, dáng vẻ trông rất sợ mưa: “Nước mưa là thứ độc nhất trong thế giới tự nhiên, nó có thể vượt âm dương, đối với các cô nó chỉ đơn giản là làm ướt quần áo trên người mà thôi, nhưng đối với chúng tôi thì khác, nước mưa rơi vào người chúng tôi nó sẽ giống như lửa thiêu đốt làm tổn thương linh hồn chúng tôi Triệu Hiểu rõ ràng cũng rất sợ mưa, đứng nấp sau Lão Quỷ: “Lúc tôi mới biến thành ma, hoàn toàn không hiểu những thứ này, có một hôm trời mưa, tôi không cẩn thận bị dính vài giọt, thật sự là đau đến mức chết đi sống lại!
Nó giống như việc linh hồn của chị bị tan vỡ vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy! Linh hồn sẽ bị tan vỡ” Lão Quỷ trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Các người nói ma sợ ánh mặt trời, thật ra đều không đúng, ma không hề sợ ánh mặt trời, sở dĩ ma không xuất hiện vào ban ngày là vì chúng ghét ánh sáng quá chói mắt mà thôi, mắt của ma tương đối yếu ớt. Thứ mà chúng tôi thực sự sợ hãi chính là trời mưa! Trời mưa chắc chẩn cô sẽ không gặp phải ma đâu!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, rổ ràng chỉ là một cơn mưa rất nhỏ nhưng trong mắt Lão.
Quỷ và Triệu Hiểu nó lại là mười tám tầng địa ngục.
Có điều nghĩ kỹ lại, trước đây tôi có thể nhìn thấy bóng đen, nhưng đúng là không hề nhìn thấy khi trời mưa.
Chúng tôi đứng ở trạm một lúc đợi mưa tạnh mới rời khỏi, tôi dùng điện thoại lên mạng tìm đường đi đến cái thôn đó, sau khi đi bộ mấy trăm mét, có một con đường lên núi xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Từ chỗ dừng xe buýt phải đi qua một đoạn đường núi mới đến được thôn Nhân Hòa, nơi đây đã trở thành một vùng ngoại ô vô cùng hẻo lánh, bây giờ còn phải vượt qua ngọn núi này đi qua phía bên kia núi, thật sự là quá hoang vu và bí ẩn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!