Chương 357: Chỉ còn lại lựa chọn cuối cùng
Tất cả chìa khóa của các phòng giam đều bị Minh Vương lấy đi rồi sao…
“Làm Sao có thể chứ…” Chuyện này thật là tuyệt vọng, chúng tôi làm sao có thể đến tìm Minh Vương để đánh được chứ?
Tống Tử Thanh cười khẩy một cái rồi nói: “Thảo nào mà người bạn của tôi nói không thể phá địa lao được, chứng ta đến cũng chẳng có tác dụng gì rồi, đúng như dự đoán địa lao đã dùng kết giới kiên cố nhất để phong bế phòng giam, còn chìa khóa thì lại nằm trong tay của Minh Vương, muốn cứu ngưỡi.ra khỏi địa lao quả là chuyện không thể nào”
Đúng vậy, bây giờ muốn cứu được người ra khỏi địa lao là điều không thể.
“Cơ hội chiến thắng của chúng tạ bây giờ là đợi mười hai giờ trưa ngày mai khi hành quyết ở quảng trường trung tâm sẽ đến cướp.” Tống Tử Thanh quay đầu nhìn tôi nói: “Lúc cướp rất có khả năng sẽ chạm mặt Minh Vương, tới lúc đó chúng ta chỉ có thể giải cứu Lãng Mạch trước rồi để Lãng Mạch giúp đỡ xem có thể thoát khỏi Minh Giới được hay không.”
Đầu óc tôi bắt đầu loạn lên, trước mắt bây giờ chúng tôi đã chạy vào đường chết rồi, không còn đường Jui, không cách nào để dùng.
Sỉ Mị bước đến chồ tôi, dùng hai tay nắm lấy vai tôi rồi cúi xuống nhìn tôi nói; “Chẳng phải cô đã sớm chuẩn bịđừ trước khi tới đây sao? Trước khi đến không phảí“chính cô cũng nói rằng sớm muộn gì cũng sẽ phải gặp Minh Vương hay sao, bây giờ mọi chuyện đấnhư vậy rồi hoặc là bây giờ chúng ta sẽ rời đi hoặc là chúng ta sẽ đối mặt trực tiếp với Minh Vương.”
Hoặc là rời đi, hoặc là…
Đúng vậy, trước khi họ quyết định tới cứu Lãng Mạch, tôi đã chuẩn bị rất tốt†ồi mà.
Chiến đấu với Minh Vương.
Tôi của bây giờ thật sự là yếu hơn Minh Vương, cho dù tôi có dùng hình nhân màu đỏ thì cũng chưa chắc đã thắng, trừ khi có thể gặp được Hàn Vũ và dùng sách cổ tiên tri thì chúng tôi có lẽ… còn cơ hội để chiến thắng!
Mắt tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: “Cứ làm như vậy đi.”
Tống Tử Thanh và Si Mị cùng sững sờ hỏi: “Là làm theo cái nào?”
“Đi cướp người!” Tôi không nói đến việc Hàn Vũ có sách cố tiên tri: “Đến thì cũng đã đến rồi, chi bằng cứ quyết đánh một trận lớn với Minh Vương nếu không làm sao có thể xứng đáng với công sức mà chúng †a đã bỏ ra lâu như vậy, đúng không nào?” : Tống Tử Thanh và Si:Mi lần lượt đảo mắt nhìn tôi.
“À đúng rồi!” Nhìn thấy tến lính canh ngục đang nằm trên mặt đất, đầu tôï chợt nảy ra một ý nghĩ: “Tống Tử Thanh, anh nói thuốc của Mạnh Bà có thể khiến người ta trở thành con rối và nó có thể kéo dài đến ít nhất 12 giờ trưa mai, đúng không?”
Tống Tử Thanh không hiểu rõ tình hình cho lắm: “Đúng vậy”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Tôi hạ tay xuống và lại lấy bát thuốc ra: “Mau đến giúp tôi cho ba người còn lại uống thuốc.”
Lúc này Tống Tứ Thanh và Si Mị đã hiểu rốt cuộc tôi muốn làm gì: “Cô muốn mấy tên này trở thành con rối của cô để họ giả vờ hành hình; hôm đó sẽ để họ tự sát ở pháp trường như vậy cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn phải không?” Tống Tử Thanh nói.
Tôi gật đầu fúói: “Đúng vậy.”
“Đồ ngốc, quar điểm của tôi về cô bây giờ đã thay đổi một chútZ Si Mị đi đến kéo một người dậy và bảo tôi đổ thuốc vào miệng tên đó: “Đến ngay cả người gác cổng của Địa Phủ cũng bị cô tính kế sau lưng, độ thông minh của cô xem ra cũng không đến nỗi ngu ngốc.”
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh ta rồi đổ thuốc vào ba tên còn lại, bát thuốc của Mạnh Bà cuối cùng cũng hết sạch, bốn ngườimặc áo đen đã hoàn toàn trở thành con rối và đứng thành một hàng trước mặt tôi để chờ mệnh lệnh.
Đúng như Tống Tử Thanh dự đoán, tôi ra lệnh cho bốn:eon rối duy trì hoạt động bình thường, trước khi hành quyết không được cho ai khác phát hiện ra, đến ngày hành quyết, chúng không được phép giết bất cứ ai và phải chờ chỉ thị của tôi.
Sau khi dặn dò xong chúng tôi rời khỏi phòng giam, vốn dĩ tôi muốn đến nhìn Cẩu Đản và Thúy Hoa một lần nữa nhưng đã qua thời gian giao barbây giờ địa lao lại được canh gác rất nghiêm ngặt;để không đánh rắn động cỏ tôi chỉ đành từ bỏ ý định này và biến nhỏ lại ở trong hồ lô, Tống Tử Thañh dùng bùa ẩn thân đưa chúng tôi ra khỏi địa Tao.
Sau đó để không bị chết ngộp Tống Tử Thanh liền thả chúng tôi fangoài đường.
Bầu trời của Minh Giới cũng có ban ngày và đêm nhưng cái gọi là ban ngầy;không có mặt trời mà chỉ là nham thạch nóng chảy nổi trên bầu trời, nếu không cẩn thận thì một cục nham thạch có thể rơi trúng mặt. : Trên đường tôi hỏi Tống Tử Thanh có cần cảm ơn người bạn của anh ấy hay không, nhưng Tống Tử Thanh nói bạn của anh ấy là một quan đại tư pháp dưới quyền của sáu vị trưởng lão ở Minh Giới, chức vụ này rất quan trọng, ngày thường cũng ít khi xuất hiện bởi thân phận nhạy cảm nên không tiện gặp nhau.
“Vậy nếu như người đó là bạn của Hàn Vũ thì liệu hôm đó có đến để giúp chúng ta không?” Tôi lại hỏi tiếp.
Tống Tử Thanh nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không chắc nữa, tôi cũng không hiểu về chuyện của Minh Giới, cô gái à hệ thống quản lý và cơ chế của Minh Giớirất phức tạp, cuộc đấu tranh giành quyền thậm €hí còn thâm độc và khốc liệt hơn con người chúnđ’†a, vì vậy tốt hơn hết là đừng tham gia.”
Tôi gật đầu và không nói thêm gì nữa.
Tôi không có hứng thú với việc tranh giành chính quyền ở thế giới loài ngữời, càng không nói đến Minh Giới, hơn nữa loại công chức này và mối quan hệ giữa các công chức với nhau là chuyện tôi cảm thấy đau đầu nhất, đến ngay cả trên tỉ vi tôi cũng không bao giờ xem về phương diện này.
Có quá nhiều binh lính đang tuần tra trên đường phố nên chúng tôi phải đi vòng vì đề phòng, Tống Tử Thanh nói rằng trước đây không có nhiều binh lính như vậy ở Minh Giới mà hơn nữa những binh lính này đều mặc áo giáp vàng, họ đều là những cận vệ của Minh Vương, có lẽ là bởi vì chuyện hành quyết vào ngày mai.
Ngày mai Lãnh Mạch sẽ bị Minh Vương phế bỏ, Hàn Vũ/Cẩu Đản, Thúy Hoa cũng sẽ bị xử tử.
Thứ chờ đợi chúng tôi bây giờ là nếu trận chiến thuận lợi thì sẽ sống sót còn nếu thất bại thì tất cả đều phải.chết.
Chúng tôi chỉ có.ba người là tôi, Tống Tử Thanh và Si Mị còn những gì sắp phải đối mặt chính là đội quân lớn hùng hậu của Minh Vương, tình hình không chỉ bất lợi’cho chúng tôi mà việc làm này của chúng tôi khôngkhác gì là tự tìm đến cái chết.
Biết rõ là như vậy nhưng vãrlàm.
Ngày mai.
Trong lòng tôi rất nặng nề, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị đã cố gắng bày trò cười trêu tôi nhưng tôi cũng không thể cười nổi.
“Hãy thả lỏng tâm lí một chút, ít nhất ngày mai tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô, đúng không?”