Chương 217: Người đàn ông biến thái
Sau khi âm thanh ấy vang lên, bức tường bên kia bỗng nhiên không còn tiếng động gì nữa.
Tôi cũng không động đậy, chắc chắn người đàn ông mặc đồ vest kia đang nghe ngóng động tĩnh bên phòng tôi!
Đương nhiên Cẩu Đản và Túy Hoa cũng nghe thấy, Túy Hoa nói: “Để chị đi xem thử, cái xác kia vốn là một oan hồn, ngộ nhỡ người đàn ông kia có mưu đồ xấu xa, định biến oan hồn thành lệ quỷ thì hỏng”
“Anh cũng đi” Cẩu Đản không yên tâm để Túy Hoa đi một mình, nên cũng muốn đi theo.
“Hai người cứ thế bỏ em lại trong phòng một mình sao?” Tôi luống cuống tay chân nhảy xuống giường, nghe tin oan hồn sắp biến thành lệ quỷ, tôi cũng không thể bình tính nổi nữa, đến khi nó biến thành lệ quỷ, người đầu tiên nó tìm tới chính là tôi: “Dân em đi xem cùng với, thay vì ở đây đoán già đoán non sinh lòng sợ hãi, chỉ bằng dùng mắt để nhìn, không biết gì mới là đáng sợ nhất đấy”
“Nhưng em đi kiểu gì?” Cẩu Đản và Túy Hoa hỏi.
Tôi không thể xuyên tường ẩn thân giống như bọn họ… Khoan đã! Ẩn thân!
“Em nhớ hình như trong balo có bùa ẩn thân mà Tống Tử Thanh đưa cho eml” Tôi mở balo ra, quả nhiên trong đó có bùa ẩn thân thật, sách hướng dẫn sử dụng của Tống Tử Thanh nói, bùa ẩn thân cực hiếm, và cũng rất khó kích hoạt, cần phải cẩn thận khi sử dụng.
Anh ta làm cho tôi ba lá bùa ẩn thân, thời gian ẩn thân là 10 phút, hai bùa ẩn thân lớn hơn có nửa tiếng ẩn thân.
Tôi cầm lấy lá bùa ẩn thân nhỏ, rồi cất kỹ những lá bùa khác đi, sau đó quay người lại nói với Cẩu Đản và Tuý Hoa: “Em dùng bùa ẩn thân, anh chị dẫn em theo với, em không muốn ở lại trong phòng một mình đâu.”
Ở trong phòng một mình nghĩ ngợi linh tinh còn sợ hơn.
Cách sử dụng bùa ẩn thân là phải ăn lá bùa ấy, sau đó niệm thân chú, không khác gì nuốt chứng giấy bình thường cả, tôi vo tròn lá bùa, nhìn một lúc, rồi nhắm mắt lại, nhét vào mồm, nuốt xuống.
Mấy cảnh ăn giấy trong tỉ vi đều là giả hết, ai có thể cảm nhận được sự đau khổ của tôi khi phải nuốt chửng giấy một cách chân thực cơ chứ! Lại còn không được uống nước, không được làm mủn bùa! Loại giấy này căn bản không thể nào nhai nát được, tôi nuốt cả nửa ngày, suýt thì nôn oe ra, khó khăn lắm mới nuốt xuống được một nửa, chắc được rồi nhỉ, một nửa còn lại mắc ở họng tôi, tôi thật sự không thể nuốt xuống được nữa, tôi ú ớ niệm thần chú.
Niệm thần chú xong, lá bùa trong họng tôi cũng biến mất, tôi vội vàng uống hớp nước cho thông họng, may mà đã đỡ hơn một tí, tôi quay sang hỏi Cẩu Đản và Túy Hoa: “Tôi ẩn thân chưa?”
“Không biết” Cẩu Đản và Túy Hoa nhìn không ra.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh soi gương, hình ảnh trong gương trăng trơn, không hề xuất hiện bóng dáng của tôi.
Tốt quá rồi! Ẩn thân thành công!
Sau khi ẩn thân có thể xuyên qua tường được, chỉ có mười phút, tôi bắt buộc phải tranh thủ, nên mở lời nói với Cẩu Đản và Túy Hoa răng: “Đi thôi”
Từ phòng tôi xuyên tường qua bên đó sẽ tới phòng của người đàn ông mặc vest.
Tôi nhìn bức tường trước mặt, rồi dè dặt nhấc chân lên đá lên đó, chân lơ lửng trên không, nửa đùi xuyên thẳng vào tường, sau đó, cả người tôi dân dần tiến về phía trước, tôi nhìn thấy cơ thể mình đang chậm rãi thâm nhập vào phía bên trong bức tường.
Lần đầu tiên xuyên tường, cảm giác này…
thần kỳ tới mức không thể hình dung được.
Thực ra lúc xuyên tường tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì hết, lại còn không phân biệt được phương hướng, nếu không có Cẩu Đản và Túy Hoa, có lẽ ngay cả tường tôi cũng không thể xuyên qua được.
“Nhớ kỹ, tuy em đã ẩn thân, nhưng sau khi qua đó em không được nói chuyện, sẽ bị người khác nghe thấy đấy” Khi xuyên qua tường, Cẩu Đản nói với tôi.
Sau đó, hai mắt tôi bừng sáng, tôi đã xuyên tường trót lọt và xuất hiện trong phòng của người đàn ông mặc đồ vest.
Phòng của người đàn ông mặc đồ vest không khác phòng của tôi là bao, nhưng giường ở đây được quay đầu sang bên kia, dưới đất rơi vãi áo vest, áo sơ mi, cà vạt, quần của ông ấy, và… quần lót của ông ấy nữa.
Người đàn ông kia đang bò trên giường, dưới thân người ông ấy là chiếc váy cưới màu đỏ chói, bả vai, cánh tay trắng nõn của thi thể phụ nữ lộ ra ngoài, ông ấy đang cởi bỏ quần áo trên người thi thể, sau đó tách hai chân thi thể ra, rồi đè ập cả người mình xuống…
Dừng lại một giây, tiếp đó… eo của ông ấy bắt đầu động đậy không ngừng, chiếc giường gõ cũng lay động theo.
Tôi hoàn toàn ngây ngốc.
Túy Hoa đứng bên cạnh nói: “Má nó, tởm chết đi được, sao cái ông chú này lại có khẩu vị buồn nôn thế nhỉ, ngay cả thi thể cũng không buông thai”
Ôi mẹ ơi!
Người đàn ông mặc đồ vest đang cưỡng bức thi thểi Biến thái!
Người đàn ông này trông vẻ ngoài đĩnh đạc, ăn mặc chỉnh tê như thế kia, vậy mà nội tâm bên trong lại biến thái không tưởng!
Trước kia, tuy trên báo đài cũng từng đưa tin mấy chuyện liên quan tới cưỡng bức thi thể, nhưng đây vấn là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến thật sự, buồn nôn hơn cả mấy cảnh tượng máu chảy ra từ tim gan phèo phổi, khiến dịch vị dạ dày người ta phải trào ngược.
Tôi còn tưởng người đàn ông này đang muốn biến oan hồn thành lệ quỷ, lợi dụng lệ quỷ để làm chuyện xấu, như sự thật là… chúng tôi nghĩ nhiều rồi.
Tôi không muốn nhìn cảnh tượng ấy chút nào, kéo kéo Cẩu Đản và Túy Hoa ra sau, ra hiệu rằng tôi muốn về phòng, đang định quay người lại thì nghe thấy tiếng giường gỗ sập, phát ra âm thanh cực lớn vì gã biến thái hưng phấn “làm” mạnh quá, cả gã biến thái và thi thể đều rơi xuống nền nhà.
Gã biến thái “a” một tiếng, tôi nhìn qua đó, ngón tay của gã biến thái bị xước một vệt, máu tươi rỉ ra, nhưng gã không những không dừng lại, mà ánh mắt của gã càng lộ rõ vẻ hưng phấn hơn, gã bôi máu của mình lên miệng thi thể, sau đó cúi đầu hôn.
Ọe…
Suýt thì nôn.
“Hỏng rồi!” Cẩu Đản đột nhiên hét lớn.
“Sao thế?” Tôi vô thức buột miệng hỏi, nói hết câu mới nhận ra mình sơ ý, hai tay vội vàng bịt chặt miệng.
Nhưng đã quá muộn, gã biến thái đã nghe thấy, gã lập tức quay phát đầu lại nhìn qua chỗ tôi: “Ai?”
Nếu có công tắc kiểm soát nhịp tim của tôi lúc này, tôi nhất định sẽ ấn nút stop.
“Đồng Đồng, nhịp tim của em..” Túy Hoa nói: “Âm lượng hơi lớn”
Em cũng đâu còn cách nào khác!!!
Gã biến thái vần luôn nhìn về phía chúng tôi, thời gian ẩn thân vân chưa hết nên tôi không sợ gã nhìn thấy tôi, nhưng sau lưng gã…
Thi thế vốn dĩ đang năm yên bất động dưới thân người gã đột nhiên dần dần ngồi dậy một cách chậm rãi như quay slow-motion, từng chút, từng chút một quay đầu lại, đôi mắt chết không nhăm nổi mắt đảo quanh… rồi nhìn về phía tôi.
Thi thể sống lại?!
“Mau đi thôi!” Cẩu Đản túm lấy cánh tay tôi, dân tôi xuyên qua tường một lần nữa.
Khi chuẩn bị xuyên tường, tôi liếc mắt thấy thi thể lại ngã xuống, còn gã biến thái cũng bắt đầu quay trở lại bên thi thể, tiếp tục động tác “nhấp nhô”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!