“Vốn dĩ là đang đợi tuyết ngừng rồi đi trượt tuyết mà.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Sênh Hạ cong lên khó chịu.
Sở dĩ Tư Mã Ngọc Như đến đây là nhằm mục đích quấy rầy người khác, cho nên tình hình bây giờ lại hợp với ý nguyện của cô ta. Cả một ngày nghỉ tốt đẹp như vậy đã bị cô ta hủy hoại.
Y Hạo Phong uống một ngụm trà rồi bà ấy nhẹ nhàng thở dài nói: “Là người thì khi còn trẻ mới còn có thể tranh giành, bây giờ đã lớn tuổi rồi thì tranh đấu gì đó cũng đều là vô nghĩa mà thôi? Tiền tài và danh lợi đều là vật ngoài thân, lúc sinh ra không mang đến, khi chết đi cũng chẳng thể mang theo. Tài sản của Lục Vinh Hàn để lại cũng đủ cho cô ta sống hết mấy đời, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc cô ta cứ tung tăng nhảy nhót như vậy là vì cái gì?”
“Một người đã bị dã tâm và dục vọng khống chế thì vĩnh viễn cũng không biết thỏa mãn.” Hoa Hiền Phương chậm rãi từ tốn nói.
Tư Mã Ngọc Như đã sớm bị những lợi ích làm mê muội tâm can, hai mắt cô ta đã bị dã tâm và mộng tưởng hão huyền che mờ đi rồi.
Ngày hôm sau, trên bầu trời trong vắt những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất.
Hoa Hiền Phương, Lục Sênh Hạ và Y Hạo Phong đang đi tản bộ tắm mình dưới ánh nắng ở quảng trường.
Một cô gái từ phía xa đi đến, cô ta là nhân viên phục vụ của làng du lịch.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên trước ngực cô ta, phát ra một tia sáng lộng lẫy chói mắt. Nha?h mà khô?g có q?ả?g cáo, chờ gì tìm ?gay ???M???YE N.v?
Đợi đến khi cô ấy đến gần thì Lục Sênh Hạ mới thấy rõ, đó là một sợi dây chuyền kim cương giống hệt như cái của Tư Mã Ngọc Như.
“Cô đứng lại!” Lục Sênh Hạ quát to một tiếng.
Nhân viên phục vụ dừng lại hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”
“Sợi dây chuyền trên cổ của cô là từ đâu ra?” Lục Sênh Hạ hỏi.
“Bạn trai tôi tặng, làm sao vậy?” Nhân viên phục vụ hoang mang hỏi lại một câu.
“Đây chính là dây chuyền của Tư Mã Ngọc Như.” Lục Sênh Hạ mạnh mẽ nói vang từng chữ một.
Nhân viên phục vụ nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, cái tên này ở thôn nghĩ dưỡng không ai là không biết. Mấy ngày nay mọi người đều đang đi tìm cô ta.
“Không thể nào! Cái này là do bạn trai tôi tặng mà, đây cũng chỉ là một sợi dây chuyền thạch anh bình thường thôi.”
“Đưa cho tôi xem.” Hoa Hiền Phương nói.
Nhân viên phục vụ thành thật tháo sợi dây chuyền xuống, cô ta sợ mình bị vạ lây cái gì đó.
Hoa Hiền Phương cẩn thận nhìn sợi dây chuyền, là một nhà thiết kế trang sức, nên cô ta vừa liếc mắt đã có thể nhận ra sự khác nhau giữa kim cương và thạch anh.
“Đây là một viên kim cương sáu cara chứ không phải thạch anh.”
Nhân viên phục vụ đầy kinh hãi, sắc mặt cô ta trắng bệt nói:
“Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cái gì cũng không biết.”
“Bạn trai của cô là ai?” Hoa Hiền Phương hỏi.
“Anh ta tên là La Tiến Phi, làm bếp phó cho nhà bếp.” Nhân viên phục vụ nói.
Hoa Hiền Phương gọi Khải Liên đang đứng gần đó lại rồi nói: “Lập tức gọi cho cục trưởng Đinh, bảo hai người bọn họ nhanh chóng trở về điều tra.”
Khải Liên gật đầu rồi gọi điện thoại cho cục trưởng Đinh. Rất nhanh, cảnh sát đã đến bắt nhân viên phục vụ kia đi.
Ngay khi cục trưởng Đinh mang theo người đến nhà hàng thì La Tiến Phi thấy vậy đã bỏ chạy.
Cảnh sát đuổi sát theo phía sau anh ta, các nhân viên an ninh cũng đến hỗ trợ chặn đường truy bắt La Tiến Phi.
Nhưng sau khi La Tiến Phi chạy vào kho hàng thì lại biến mất một cách thần bí.
Kho hàng này tổng cộng có hai tầng.
Cảnh sát và bảo an đã tiến hành khám xét bên trong, nhưng lại không tìm thấy dấu vết của anh ta.
“Chẳng lẽ tên này cũng giống như Tư Mã Ngọc Như đã bốc hơi khỏi thế giới rồi sao?” Kiều An kinh ngạc nói.
“Kho hàng này nhất định có vấn đề.” Hoa Hiền Phương sờ cằm rồi trầm ngâm lên tiếng.
“Có lẽ là có mật thất ở bên trong.” Lục Sênh Hạ suy nghĩ một chút rồi nói.
Cảnh sát cử chó nghiệp vụ điều tra bên trong, sau một ngày một đêm tìm kiếm thì họ đã phát hiện ra một mật thất.
Bên trong mật thất, Tư Mã Ngọc Như đã ba ngày không được uống một giọt nước cũng chẳng được ăn cơm. Bây giờ cô ta đến sức để nói chuyện cũng không có.
La Tiến Phi thấy cảnh sát đã tìm đến thì cầm dao kề vào cổ Tư Mã Ngọc Như hét lên: “Các người không được lại đây, tiến thêm một bước nữa thì tôi sẽ giết chết cô ta.”
Lục Vinh Hàn khẩn trương không thôi lên tiếng: “Chỉ cần anh thả cô ta ra, tôi có thể cho anh rời đi.”
“Người đàn bà ác độc này đáng chết lắm.” La Tiến Phi căm giận nói.
Tư Mã Như Ngọc sợ hãi anh ta nói ra những chuyện xấu xa của mình, cô ta cố hết sức bẻ cong sự thật nói: “Anh đừng ăn nói bậy bạ, chỉ cần anh chịu khai ra ai là chủ mưu mua chuộc anh thì tôi nhất định sẽ cầu tình với quan tòa phán tội nhẹ cho anh.”
“Không ai mua chuộc tôi, chính tôi muốn trừng phạt cô mà thôi. Đồ đàn bà tâm địa rắn rết này, rõ ràng là chính tay cô mua thuốc độc từ bên ngoài rồi vào nhà bếp hạ độc, thế nhưng cô lại dám vu oan cho chúng tôi. Làm giám đốc đã đuổi việc tất cả chúng tôi, cô quả thực là ma quỷ mà.” La Tiến Phi đầy căm phẫn nói.
Lục Kiến Nghi chau cặp lông mày rậm của mình lại, anh nổi giận nói: “Anh nói cô ta muốn hạ độc tôi, vậy thuốc độc đang ở đâu?”
“Đó là một cái chai nhỏ, tôi đoạt được từ trong tay của cô ta, tôi đã giấu nó đi rồi.” La Tiến Phi trả lời.
“Anh thả cô ta ra rồi đem cái chai kia đưa đây thì xem như là lấy công chuộc tội.” Lục Kiến Nghi nói.
Tư Mã Ngọc Như nhất định sẽ không thừa nhận hành vi phạm tội của mình, cho dù bị dao kề vào cổ thì cô ta cũng sẽ không thừa nhận.
“Các người đừng nghe anh ta nói bậy, anh ta muốn vu oan cho tôi. Nhất định là có người đã sai sử anh ta đến bắt cóc rồi giết chết tôi. Sau khi bị các người phát hiện thì anh ta sẽ vu oan cho tôi để có thể thoát tội.”
La Tiến Phi hừ nhẹ một tiếng nói: “Những gì mà cô đã làm, tôi đều thấy rất rõ ràng. Cô trèo qua lan can của vườn hoa, rồi đến gặp một người đàn ông ở bờ bên kia hồ. Người đàn ông kia đã đưa cho cô một cái chai nhỏ trong suốt, anh ta còn nói với cô rằng trong chai đựng chính là kịch độc, mạnh hơn gấp trăm lần thuốc độc lần trước. Chỉ cần một giọt của nó cũng có thể giết chết người rồi.”
Lúc ấy La Tiến Phi đã vô cùng tức giận, đợi người đàn ông kia vừa đi, anh đã chạy đến đánh hai, ba cú vào người Tư Mã Như Ngọc, đánh đến khi nào cô ta hôn mê, sau đó anh ném cô ta vào mật thất này để cô ta tự sinh tự diệt.
Trong lúc vô tình anh ta đã phát hiện ra mật thất này, cả làng du lịch này chỉ có mỗi mình anh ta là biết đến nó mà thôi.
Tư Mã Như Ngọc nhăn nhó mặt mày tức giận nói: “Anh nói bậy, anh ta ngậm máu phun người. Anh rốt cuộc đã nhận bao nhiêu tiền mà muốn vu oan cho tôi như thế.”
“Câm miệng, đồ ác độc.” La Tiến Phi bị cô ta chọc giận, anh cầm dao cắt một vết vào cổ cô ta, máu tươi lập tức chảy ra. Cũng may vết thương không ở chỗ hiểm nên cô ta vẫn còn sống, nhưng cô ta lại quá hoảng sợ mà hôn mê bất tỉnh.
La Tiến Phi kéo cô ta vào trong một góc tối, vứt cô ta ở đó rồi xoay người bỏ chạy.
Lục Vinh Hàn vội vàng chạy đến ôm lấy cô ta, ông xé quần áo ra để cầm máu cho cô ta.
Cảnh sát tìm kiếm khắp nơi thì phát hiện ở một chỗ khác của mật thất là một cái giếng trong lùm cây ven hồ.
La Tiến Phi từ cái giếng này trốn thoát ra ngoài còn cần phải đi qua một cái hồ, rồi đi theo con đường nhỏ để xuống núi.
Dựa theo lời khai báo của anh ta, cảnh sát đã tìm được cái chai đựng thuốc độc. Sau khi kiểm tra đo lường thì phát hiện đây là xyanua.
Tư Mã Ngọc Như nằm trong bệnh viện suốt ba ngày mới xuất viện. Đối với chai hydrua kia, cô ta vẫn không thừa nhận, có chết cô ta cũng không thừa nhận.
“Vinh Hàn, em là người bị hại, tên kia nhất định là bị ai đó sai sử, bình xyanua kia chắc chắn cũng là của tên chủ mưu kia dùng để hãm hại em.” Bà kéo tay áo của Lục Vinh Hàn rồi nói tiếp: “Là Hoa Hiền Phương, nhất định là cô ta làm, anh mau gọi cảnh sát đến bắt cô ta rồi cẩn thận thẩm vấn. Ở cái làng du lịch này chỉ có mỗi cô ta là hận em, muốn hại chết em mà thôi. Những chuyện này đều là do cô ta lên kế hoạch hết.”