Hoa Hiền Phương không thèm để ý đến bọn họ nữa, “Anh họ, khi nào anh kết hôn, nói với em một tiếng, em sẽ chuẩn bị một phong bao lì xì lớn.”
“Nhất định nhất định rồi.” Hoa Tuấn Anh cười, anh ta cảm thấy được phong bao của Hoa Hiền Phương nhất định sẽ không ít.
Thật ra cô ấy không phải là người keo kiệt, từ nhỏ đến giờ cô ấy rất rộng lượng, không tranh gì cả.
Khi còn nhỏ, bà ngoại mua trái cây, cô ấy toàn chọn trái nhỏ để ăn, trái lớn thì nhường cho bọn họ và em trai ăn.
Phật sống!
Chắc cô ấy khó chịu với mẹ và Hoa Mộng Lan, họ chọc giận anh ta và từ chối cho anh ta tiền để mua nhà.
Chỉ cần có mối quan hệ tốt với cô ấy, một ngày nào đó khi cô ấy vui một cái, thì liền có thể cho anh ta một ngôi nhà.
Sau khi Hoa Hiền Phương ra ngoài, cô ấy đã gọi cho bạn cùng lớp là Lưu Hải An và rủ cô ấy đi dạo phố.
Lưu Hải An và Tôn Yến Tư sống trong cùng một khu, họ thường xuyên gặp nhau nên quen biết nhau.
“Đã lâu tôi không đến cửa Minh Đông dạo phố. Nơi đây vẫn nhộn nhịp như trước.” Hoa Hiền Phương hơi xúc động nói.
“Hiện tại cậu đã là một người vợ hào môn rồi. Cậu nên đến khu phố hàng xa xỉ phẩm trên đường Phạm Ngạn. Còn ở đây là nơi dành cho những thường dân như tớ mà thôi.” Lưu Hải An cười nói.
Hoa Hiền Phương xua tay, “Tôi thích nhất đồ ăn vặt ở đây. Không nơi nào có.”
Trên thực tế, cô ấy hiếm khi đến các cửa hàng sang trọng, quần áo của cô ấy đều là hàng cao cấp và độc nhất, cô ấy không bao giờ mua chúng ở cửa hàng.
Đụng hàng là một điều cấm kỵ đối với những gia đình giàu có, đặc biệt là đối với những gia tộc lỗi lạc như nhà họ Lục.
Lưu Hải An cười khúc khích, “Đúng vậy, ở đây có đủ loại đồ ăn vặt. Bây giờ tớ mới phát hiện ra cậu là một tín đồ ăn uống.”
“Trời to, đất dày nhưng mà bao tử mới là lớn nhất.” Hoa Hiền Phương liếc nhìn tiệm mỳ chua cay Pug bên kia đường. “Ăn một tô mì chua cay trước đi. Hôm nay tới bao hết. Cậu có thể ăn thỏa thích, mua thỏa thích. ”
Đôi mắt Lưu Hải An cười híp lại, “Làm bạn với người giàu thật là tốt, tớ sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Bước vào cửa hàng nhỏ và tìm một vị trí bên cửa sổ.
Hoa Hiền Phương gọi mì chua cay, mực nướng và trà sữa trân châu.
“Không ngờ cửa hàng này còn tồn tại. Ở thành phố Giang Minh, mì chua cay ở đây là chính hiệu và ngon nhất.”
“Bằng không, thì tại sao công việc kinh doanh tốt như vậy?” Lưu Hải An nhấp một ngụm trà sữa.
Sau khi ăn một mớ mực nướng, Hoa Hiền Phương thản nhiên nói: “Tôi thực sự không ngờ Yến Tư lại trúng số. Tôi từ nhỏ đến lớn, giải khuyến khích còn chưa trúng lần nào.”
“Nếu cậu kết hôn với người đàn ông giỏi nhất ở toàn phương Đông này, cậu đã giành được giải thưởng siêu cao rồi.” Lưu Hải An giơ ngón tay cái lên.
Hoa Hiền Phương nói đùa, “Có lẽ kiếp trước mình đã cứu một dải ngân hà.”
Một đời vẫn còn dài, vẫn chưa biết vợ của Lục Kiến Nghi là phúc hay là họa nữa.
Lưu Hải An cắn một miếng mì chua cay, chớp chớp mắt, hạ giọng nói: “Thật ra, tớ nghĩ chuyện Yến Tư trúng số rất kỳ lạ.”
“Ồ?” Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ tò mò và bát quái, “Sao lại kỳ quái?
“Tớ hỏi cô ấy mua vé số ở đâu thì cô ấy không chịu nói là mình mua vé số gì. Cô ấy cũng từ chối cho biết mình trúng vé số gì. Nếu đã công khai mình trúng số thì tại sao lại không thể nói, Mỗi khi có người trúng giải lớn, họ sẽ treo một tấm băng rôn lớn, rồi một truyền mười, mười truyền một trăm, dân chơi lô đề ai cũng biết, nhưng trong thời gian đó, tôi chưa hề nghe nói có người nào trúng giải thưởng hàng tỉ đồng. ”
Hoa Hiền Phương nở nụ cười, “thành phố Giang Minh có nhiều tiệm xổ số như vậy, cậu không biết là chuyện bình thường.”
Lưu Hải An bĩu môi, “Cô tôi là người điều hành tiệm xổ số. Là nguồn thông tin tốt nhất. Bất kể là nơi nào, chỉ cần có người trúng giải, bà ấy nhất định sẽ biết.”
Một tia sắc bén từ đáy mắt Hoa Hiền Phương lóe lên, “Theo như cậu nói, Yến Tư không trúng số, vậy cô ấy lấy đâu ra ba tỉ rưỡi?”
“Tớ cũng không biết nữa, trong đó nhất định phải có cái gì đó kỳ lạ.” Lưu Hải An nói với giọng điệu kiên quyết, “Tớ không ghen tị, ngứa mắt với cô ấy, chỉ là kể ra sự thắc mắc của mình mà thôi.”
Hoa Hiền Phương khẽ gật đầu, “Tớ biết rằng hầu hết những người trúng xổ số sẽ không được công bố rộng rãi. Vì Yến Tư không có ý định giấu giếm cho mọi người biết rằng cô ấy đã trúng số, nhưng cô ấy không muốn nói cô ấy trúng số gì, đã mua và mua ở đâu. Nó hơi bất hợp lý. ”
“Đúng vậy.” Lưu Hải An nhấp một ngụm trà sữa, che nửa miệng, “Hiền Phương, có khi nào Yến Tư được ai bao nuôi không. Cô ấy lo lắng người khác sẽ nghi ngờ nên đã dùng xổ số như một tấm bia. ”
Đôi mắt đen của Hoa Hiền Phương lóe lên ánh sáng.
Nếu như vậy, ba tỉ rưỡi của Tôn Yến Tư có lẽ là do Hoa Mộng Lan đưa ra và rất có thể, đó không phải là cổ phần.
Không biết tại sao cô ta lại đưa cho Tôn Yến Tư ba tỉ rưỡi?. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Hải An, cậu có nhớ lúc đó là khi nào không?”
“Ngay sau khi cậu được gả vào nhà họ Lục không lâu, khoảng đầu tháng 6. Tớ đến nhà hàng tìm Yến Tư và gặp chủ nhân ban đầu. Anh ta nói Yến Tư đã đưa cho anh ta hai tỉ và mua cửa hàng. Tớ đã hỏi chủ quán Yến Tư mang bao nhiêu tiền, bố mẹ cô ấy đưa cho cô ấy à? Ông chủ nói cô ấy trúng số và giàu lên sau một đêm, tớ liền đến gặp Yến Tư và muốn hỏi cô ấy đã mua vé số ở chỗ nào, vé gì, nhưng cô ấy luôn tỏ ra kiểu giấu tớ và không chịu nói”. Lưu Hải An nhớ lại.
Hoa Hiền Phương mím môi, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Đầu tháng sáu!
Vào thời điểm đó, Hoa Mộng Lan giả làm một phụ nữ trong khách sạn và chuyển vào gia đình họ Lục một cách hoành tráng.
Thật là trùng hợp!
Cô ta đưa cho Tôn Yến Tư ba tỉ rưỡi, rốt cuộc là để làm gì?
Mua sắm xong, trời đã về đêm.
Lục Kiến Nghi buồn chán khi ở nhà một mình, trong nhà yên lặng, như thể anh là người duy nhất còn lại trên thế giới này. Khi nhìn thấy cô bước vào cửa, anh có thể cảm nhận được sức sống xung quanh mình.
“Cô gái ngốc này, chuyện của Hoa Mộng Lan khó giải quyết lắm hay sao, mà khiến em mất cả ngày trời vậy?”
Hoa Hiền Phương khịt mũi: “Em gặp rắc rối với Hoa Mộng Lan, chẳng phải là anh gây ra sao. Nếu ngay từ đầu anh không từ chối cô ấy một cách kiên quyết và dứt khoát, anh không nói chuyện với cô ấy, nếu cho cô ta hi vọng, cô ta cũng chẳng biến thành một người điên, còn giết người nũa. ”
Lục Kiến Nghi đổ mồ hôi dữ dội, cảm giác như bị bắn ngay khi nằm xuống.
“Em đang tính báo thù muộn đúng không?”
“Làm sao em dám tính sổ với Ma vương Tu La, em chỉ nói sự thật mà thôi.” Cô phồng hai má “Dù không muốn thừa nhận nhưng anh có quyền thừa kế. Khi kết hôn, anh không để ý đến vợ mình. Mà lại dây dưa không dứt với người phụ nữa khác. ”
Lục Kiến Nghi nhíu mày, “Cô gái ngốc, em càng ngày càng tự phụ rồi.”
“Lời thật mất lòng.” Cô tức giận nhìn anh rồi ngồi trên sô pha.
Lòng người như một bức tường, cứ cắm cây đinh vào, rút ra thì sẽ luôn có lỗ thủng, dù có sửa chữa thế nào thì cũng chỉ che đậy được cái xấu bên ngoài, còn bên trong thì vết sẹo mãi hiện hữu.
Lục Kiến Nghi hiểu sự thật này, bà đã dạy anh đạo lí này từ khi anh còn nhỏ.
Lúc đầu, anh đã làm tổn thương cô gái ngốc nghếch này quá sâu sắc, nên cho đến bây giờ, trái tim cô nửa mở nửa khép lại với anh, cô vẫn chưa hoàn toàn mở lòng đón nhận anh, cũng không hết yêu anh và tin tưởng anh.