Lục Kiến Nghi gọi tất cả người hầu đến: “Dì Mai, dì nói với người ngoài cửa một tiếng, tâm ý của ông ta, bà nội đã biết rồi, mời ông ta về đi.”
Ông ba Lục thở dài một hơi: “Kiến Nghi, ông ấy dù sao cũng là bố của cháu, là anh cả của chú, hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, về lí mà nói thì ông ấy nên có mặt. Cháu cứ xem như nể mặt bà nội, cho ông ấy vào mừng thọ một lát.”
Lục Kiến Nghi không trả lời, đôi môi mỏng mím lại, hiển nhiên là không hề có ý muốn thỏa hiệp.
Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng choàng tay anh: “Nếu như bố đã tới rồi thì về tình về lí đều không nên chặn ông ấy ngoài cửa, hôm nay cô dì chú bác đều đến đầy đủ cả, chỉ thiếu mỗi bố thôi, anh cứ để bố vào nhà đi.”
Lục Kiến Nghi lẳng lặng nhìn cô một cái, mặt lạnh lùng nói: “Em đi tiếp đón khách khứa đi, đừng quan tâm đến chuyện này.”
Rất rõ ràng là không muốn cô dính đến chuyện này.
Bà cụ Lục đúng ở gần đó, nghe thấy lời bọn họ nói với nhau liền đi qua: “Kiến Nghi, cho bà một chút mặt mũi đi, để bố cháu vào nhà, nó dù sao cũng là người nhà họ Lục.”
Khóe môi Lục Kiến Nghi khẽ động, như muốn nói gì đó rồi lại thôi, một mực giữ yên lặng, lộ ra một tia bất lực: “Hôm nay là mừng thọ của bà nội, cháu nghe lời bà đấy, chỉ cần bà vui là được.”
Lục Vinh Hàn đứng ngoài cửa đợi đã lâu, bảo vệ vừa nghe thấy mệnh lệnh liền mở cửa, làm ông ấy thở phào được một hơi.
Ở Lục Lam, mọi thứ đều vẫn như cũ, nhưng tất cả mọi thứ đều không còn liên quan đến ông ấy nữa rồi.
Y Hạo Phong đang ẳm cháu nội mình chơi trong sân, vừa nhìn thấy ông ấy cũng lập tức đứng lên rời khỏi, ánh mắt cứ như trông thấy điều gì chướng mắt vậy.
Hai đứa nhỏ lúc này hé miệng ra cười toe toét, hai tay dang ra thật rộng, lạch bà lạch bạch chạy qua: “Ông nội!”
Âm thanh của con nít non nớt, làm cho tim Lục Vinh Hàn như tan chảy ra vậy.
Hai đứa nhỏ vẫn còn nhớ đến ông ấy, điều này cho ông cảm thấy rất an ủi.
“Kiến Dao, Tiểu Diệp, hai đứa cao lên rồi, cũng đã biết đi rồi.”
“Ông nội đi đâu thế, rất lâu rồi không có chơi với Tiểu Diệp nữa.” Tiểu Diệp giương to đôi mắt, không hiểu mà hỏi.
Lục Vinh Hàn như ăn phải mướp đắng, vị đắng tràn từ cổ họng đến lục phủ ngũ tạng.
“Ông nội…đi công tác.”
“Đi công tác có vui không ạ?” Kiến Dao nghiêng đầu thắc mắc.
“Không vui chút nào, không có hai đứa bên cạnh, không có vui một chút xíu nào cả.” Lục Vinh Hàn thủ thỉ.
“Vậy về sau ông nội đừng đi công tác nữa, ở nhà chơi với Kiến Dao đi.” Giọng con nít của Lục Kiến Dao ngây thơ nói.
Lục Vinh Hàn hôn lên trán hai đứa nhỏ, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Ông ấy đã không còn là chủ nhân của nơi này, mà đã trở thành một khách đến thăm, không, thậm chí còn không được tính là khách.
Khách khứa đến còn được tiếp đón nồng hậu, còn ông ấy thì bị lạnh lùng ghét bỏ.
Y Hạo Phong bế hai đứa cháu lên xe đẩy: “Hai đứa đến giờ về phòng uống sữa rồi.”
“Cháu muốn chơi với ông nội.” Tiểu Diệp hơi mếu môi nói.
“Ngoan, uống sữa xong rồi chúng ta chơi tiếp.” Y Hạo Phong cùng bảo mấu bế hai đứa nhóc đi rồi, rất rõ ràng là đang muốn tránh né Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn làm sao mà nhìn không ra kia chứ.
Qua thêm một khoảng thời gian nữa, hai đứa nhỏ chắc cũng chẳng còn nhớ ra ông ấy là ai nữa, có lẽ sẽ xem người khác là ông nội rồi.
“Hạo Phong, bà có phải rất hận tôi không?”
Y Hạo Phong chợt khựng lại, xoay người qua, lãnh đạm nhìn ông ấy: “Không yêu thì lấy ở đâu ra hận kia chứ?” lời bà ấy nói rất nhẹ, giống như một cơn gió mùa thu vậy, lạnh lẽo thổi qua trước mặt Lục Vinh Hàn.
Lời nói này còn đau đớn hơn tất cả các lời cay nghiệt nữa.
Lục Vinh Hàn lúc này giống như bị sét đánh trúng vậy, đứng như trời trồng một lúc lâu.
Tình cảm của bà ấy với ông ấy chắc có lẽ đều đã được gửi gắm trên người Henry cả rồi.
Gã người An Kỳ đó cuối cùng cũng cầu được ước thấy rồi!
“Bà có phải muốn kết hôn với Henry không?”
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến ông cả.” Y Hạo Phong buông xuống một câu, có vẻ là lười không muốn nói chuyện với ông ấy nữa.
Bà ấy hiểu rõ một chuyện, đối với những tên mắt mù thế này thì không nên lãng phí tình cảm của mình, không xứng đáng.
Lục Vinh Hàn giật mình.
Lúc trước, không cần biết ông ấy lạnh lùng cỡ vào, vô tình cỡ nào, người phụ nữ này luôn ỷ lại vào ông ấy, có muốn đuổi đi cũng không đuổi được.
Nhưng bây giờ, bà ấy đã chết lặng về ông ấy rồi, cuối cùng bà ấy cũng đã hối hận rồi, có muốn cầu xin bà trở lại bà ấy cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý nữa.
Con người đều như thế, những thứ ngay trước mắt mình, vươn tay ra liền có thể bắt lấy thì không biết trân trọng, đến khi mất đi rồi, mới được được, bản thân đã ngu ngốc đến nhường nào.
Hoa Hiền Phương lúc này đã ra đến: “Bố, đi vào trong đi, bà nội đang ở phòng khách chờ bố đấy.” lời nói của cô vô cùng khách sáo, lịch sự, giống như một nữ chủ nhân nói chuyện với một người khác đến thăm nhà vậy.
Lục Vinh Hàn xốc lại tinh thần, đi vào trong nhà.
Các chú các cô đều đi đến chào hỏi ông ấy.
Lục Kiến Nghi ngồi ở một bên, trên tay cầm tạp chí kinh doanh xem, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn một cái, coi như người vừa đến là một người vô hình không tồn tại.
Lục Vinh Hàn nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng đi đến trước mặt bà cụ Lục.
“Mẹ, con đến mừng thọ mẹ đây, chúc mẹ sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc tràn trề.”
Bà cụ Lục nhìn đánh giá đứa con trai cả một lúc, phát hiện con trai mình ốm đi rất nhiều, có vẻ là cuộc sống ở bên Tư Mã Ngọc Như cũng không phải như ý muốn.
Bà cụ cũng chẳng nói gì, chỉ điềm nhiên nói hai chữ: “Ngồi đi.”
Ông ấy cảm nhận được một sự bối rối mà ông chưa từng gặp trước giờ, ông ấy cảm thấy mình giống như một nốt nhạc lạc điệu trong một dàn hòa âm vậy.
Hoa Hiền Phương kêu người làm rót trà mang lên, dù cho Lục Kiến Nghi thấy không vui, nhưng bản thân là nữ chủ nhân trong nhà, thì cô cũng phải vẹn toàn hết lễ nghĩa của một người con dâu.
“Bố dạo này có vẻ gầy đi nhỉ?”
“Khoảng thời gian này bố ăn uống không được tốt.” Ông ấy mỉm mỉm cười nói: “Sênh Hạ đâu?”
“Con bé đang ở trong vườn, đang cho cá ăn với Tiểu Quân.” Hoa Hiền Phương trả lời.
“Không có bố bên cạnh, con bé có chịu nghe lời không?” Ông ấy thấp giọng hỏi.
“Sênh Hạ ngoan lắm, bố yên tâm.” Hoa Hiên Phương mỉm cười: “Sống ở ngoài, bố nhớ giữ gìn sức khỏe.” Cô nói chuyện rất khách sáo, thật sự là chỉ giống như đang trò chuyện với khách đến mà thôi.
Lục Vinh Hàn rót một ly trà, nhấp một ngụm: “Thời gian trôi qua nhanh thật, Tiểu Diệp và Kiến Dao đều biết đi cả rồi.”
“Bố rời đi cũng không phải gần đây, mấy tháng rồi mà.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
“Đúng vậy, thời gian lao như tên bắn vậy, bố còn không cảm nhận được.” Lục Vinh Hàn cười khổ.
Lục Kiến Nghi cách đó không xa nghe hai người nói chuyện tẻ nhạt, câu có câu không.
Người phụ nữ ngốc nghếch đúng là hiền quá rồi, lấy ơn báo oán.
Vào lúc này, Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân chạy vào. Truyện Xuyên Nhanh
“Bố, con biết thế nào hôm nay bố cũng về mà.” Lục Sênh Hạ vui vẻ nói.
Nhìn con gái, Lục Vinh Hào vô cùng cảm khái: “Sênh Hạ, con lại cao lên rồi.”
“Bố, bố chia tay mẹ nhỏ đi, dọn về nhà mình trú, đây mới là nhà của bố.” Lục Sênh Hạ nắm chặt lấy tay bố mình.
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Sênh Hạ, con ở đây phải nghe lời anh hai với chị hai, không được bướng bỉnh quậy phá, có biết chưa?”
Lục Sênh Hạ rất thất vọng: “Bố, bố đi lâu như vậy, không nhớ bà nội, không nhớ tụi con sao?”
Lục Vinh Hàn không biết phải nói gì.
Ông ấy tất nhiên là nhớ, thế nhưng ông ấy cũng không thể bỏ mặc không lo cho Tư Mã Ngọc Như.