Bữa tiệc hôm thứ sáu, khi Hoa Hiền Phương tới, Tần Nhân Thiên đang nói cười với hai người phụ nữ, biểu hiện vô cùng mập mờ.
Trong mắt cô lặng lẽ lóe lên một tia kinh ngạc mà chính cô cũng không hay biết.
Tần Nhân Thiên chưa bao giờ như vậy, anh luôn tỏ ra rất kín tiếng trong các bữa tiệc và sẽ không bắt chuyện với phụ nữ.
Cô ung dung thản nhiên đi tới, khẽ mỉm cười với anh: “Anh Tần, bữa tiệc hôm nay rất náo nhiệt nhỉ.”
Cô vẫn đang trong tình trạng mất trí nhớ nên cố tình không gọi anh ta là anh nuôi.
Khóe miệng Tần Nhân Thiên nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Em gái, anh đang mỏi mắt trông chờ em tới đây đấy, cứ sợ là sức khỏe em không tiện tới đây.”
Hoa Hiền Phương nghe ra được hàm ý trong lời nói của anh ta, trong giới bạn bè đều truyền tin cô đang mang thai, chắc là anh ta cũng đã nghe tin rồi.
“Em chẳng có gì bất tiện cả, mấy lời nói đồn tùm lum bên ngoài không phải anh cũng tin thật đấy chứ?”
Tần Nhân Thiên giang hai tay ra: “Em gái, anh là anh trai nuôi của em, em còn có chuyện gì giấu anh sao.”
Một tia sáng chói lòa xẹt qua đôi mắt đen láy của Hoa Hiền Phương.
“Em… thật sự có chuyện muốn nói với anh.” Giọng cô rất nhỏ, nói rồi liếc nhìn những người phụ nữ bên cạnh anh ta.
Anh ta vỗ vai những người phụ nữ, ra hiệu cho họ rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Hoa Hiền Phương mới tới ngồi ở bên cạnh anh ta.
“Em thật sự có thể tin tưởng anh sao?”. ngôn tình ngược
“Đương nhiên, anh là anh trai của em mà.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.
Hoa Hiền Phương che nửa miệng, thấp giọng nói: “Gần đây, em xảy ra rất nhiều chuyện. Em bị mất trí nhớ, mấy chuyện trước đây cũng không thể nhớ được. Lục Kiến Nghi nói, em bị người ta bắt cóc, còn bị tiêm một loại thuốc độc, khiến tế bào não bị tổn thương, cho nên mới mất đi ký ức.”
Tần Nhân Thiên sửng sốt: “Là ai làm?”
Hoa Hiền Phương nuốt nước miếng, mím môi rồi nói tiếp: “Thật ra em không có bị bắt cóc, khoảng thời gian đó em vẫn luôn ở cùng người bạn trai trước đây, nhưng em không nhớ tại sao em lại ở cùng anh ta. Nhưng mà, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là mọi người đều nói với em, anh ta đã chết rồi. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, em cảm thấy rất là sợ hãi, bây giờ em không thể phân biệt được, anh ta rốt cuộc là người hay là ma nữa.”
Cô xoa xoa trán, làm ra vẻ đau đầu rồi thở dài thườn thượt.
Đôi mắt đen láy của Tần Nhân Thiên nhàn nhạt lóe lên ánh sáng, vẻ kỳ quái khó lường: “Em chưa hỏi anh ta sao? Anh ta nói thế nào với em?”
Hoa Hiền Phương chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu: “Anh ta nói anh ta chưa chết, đều là đang giả chết. Gần đây em nghiên cứu rất nhiều học thuyết linh dị, ma quỷ thường sẽ không cảm giác được là mình đã chết rồi, có khi nào anh ta đã chết từ lâu rồi không, thứ xuất hiện trước mặt em chỉ là linh hồn của anh ta, nhưng anh ta không biết bản thân đã chết rồi.”
Tần Nhân Thiên che miệng ho khan, như bị lời nói của cô làm cho nghẹn lại: “Em gái, trí tưởng tượng của em cũng phong phú quá đấy.”
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Em biết anh sẽ không tin mà, sớm biết thế không nói với anh rồi, vậy mà còn nói là anh trai em, vậy mà chẳng tin tưởng em chút nào.”
Tần Nhân Thiên nhăn mặt: “Em gái, anh nói em biết, anh từng đi rất nhiều nơi, những nơi trên trái đất này mà con người chưa đi qua, em cũng đã tìm hiểu qua rồi, đặc biệt là mấy cái gọi là khu vực bí ẩn đó, nhưng chưa từng nhìn thấy ma quỷ bao giờ.”
Nghe vậy, trong lòng Hoa Hiền Phương khẽ rung động.
Tần Nhân Thiên chưa bao giờ nhắc đến những chuyến du lịch, thám hiểm và phiêu lưu của mình trước đây, anh ta bị mất trí nhớ, những chuyện này sẽ không nhớ được, hôm nay anh ta lại nhắc đến nó, có phải chứng tỏ anh ta đã hồi phục trí nhớ rồi không?
Cô cũng không biểu hiện ra ngoài, dùng giọng điệu biện chứng cãi lại: “Anh chưa nhìn thấy không có nghĩa là không có, rất nhiều người trên thế giới này đều từng thấy ma quỷ, hơn nữa cho đến nay, không có ai có thể phủ nhận được có linh hồn tồn tại.”
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt rất ngây thơ, rất đơn thuần, không có một chút mưu mô, vô hại.
Đây cũng là trạng thái mà Tần Nhân Thiên muốn, chỉ có như vậy mới có thể khống chế cô trong lòng bàn tay mình: “Em gái, anh hỏi em, anh ta có chân, có bóng không?”
“Có, tứ chi đầy đủ, giống như người sống vậy. Nhưng học thuyết linh dị có nói, ma quỷ có những hình thái khác nhau, không nhất định phải tồn tại như sóng điện não, biết đâu anh ta hóa thành hình người thì sao.” Cô chậm rãi vặn lại.
Tần Nhân Thiên á khẩu một lát, đổ mồ hôi dữ dội, người phụ nữ này có trí tưởng tượng quá phong phú, tại sao không trở thành nhà biên kịch?
“Em gái, như vậy đi, lần sau khi nhìn thấy anh ta, em cứ quan sát thật kỹ, hành vi cử chỉ của anh ta coi thử có giống như người sống không.”
“Được.” Hoa Hiền Phương gật đầu.
Sau khi im lặng một lúc, Tần Nhân Thiên rót cho cô một ly rượu: “Em gái, chúng ta uống một ly nhé?”
Hoa Hiền Phương cảm nhận được anh ta đang dò xét cô, nhún vai, thản nhiên nói: “Em không uống được, tế bào não bị tổn thương, ngày nào cũng phải uống thuốc, không được dính một giọt rượu.”
Tần Nhân Thiên nhàn nhạt liếc cô một cái: “Mọi người đều đang truyền tin, nói là em mang thai rồi.”
Hoa Hiền Phương cười khẩy một cái, giống như đang chế nhạo những lời đồn đại kia: “Em đang uống thuốc, sao có thể mang thai được? Hơn nữa trước khi làm rõ chuyện của anh Thạch, em sẽ không để mình mang thai con của Lục Kiến Nghi.”
Cô cư xử rất tự nhiên, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc sắc thái, cô chỉ đơn giản là đang giải bày những suy nghĩ trong lòng.
Tần Nhân Thiên bật cười nói: “Thật ra cũng nên cẩn thận một chút, suy cho cùng liên quan đến hạnh phúc cả đời của em, dừng chọn sai người đàn ông có thể gửi gắm cả đời.”
Cô tinh nghịch lè lưỡi ra, nói: “Anh đã là anh trai em, anh phải thay em giữ chặt người đó đấy.”
“Tất nhiên rồi.” Nụ cười trên mặt Tần Nhân Thiên càng sâu.
Sau đó, Hoa Hiền Phương đứng dậy rời đi, đổi một chỗ, im lặng quan sát lời nói và việc làm của anh ta.
Ánh mắt cô càng lúc càng thâm trầm, càng lúc càng trở nên sắc bén, cất giấu tất cả tâm tư vào trong lòng.
Khi cô trở về biệt thự, Lục Kiến Nghi vừa mới dỗ túi sữa nhỏ đi ngủ.
Anh cố ý không tham gia bữa tiệc này, có anh ở đó, Tần Nhân Thiên sẽ càng thận trọng, sẽ không dễ dàng lộ ra sơ hở.
Sau khi trở về phòng, Hoa Hiền Phương nghiêm giọng buồn bã nói: “Em phát hiện Tần Nhân Thiên hôm nay hoàn toàn khác với trước đây, giống như biến thành một con người khác vậy, rất có thể anh ta đã hồi phục trí nhớ. Nhưng người trên đảo ở cùng em chắc chắn không phải anh ta, người đó rất giống Thời Thạch, ngay cả cử chỉ lời nói đều rất giống anh ấy. Hơn nữa khoảng thời gian đó không phải anh luôn phái người theo dõi Tần Nhân Thiên sao? Anh ta ở bên ngoài không thể nào có thuật phân thân được.”
Đây cũng là điều mà Lục Kiến Nghi không hiểu nên đã cử người âm thầm theo dõi Tần Nhân Thiên chứ không phải trực tiếp tìm anh ta tính sổ.
“Anh nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, xem thử rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ, chán sống rồi sao.”