Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Nói rồi, Hàn Thần đưa máy cho cô, nhắc nhở:

“Ông nội muốn nói chuyện với em.”

Trái ngược với lúc nói chuyện với cháu rể mới Hàn Thần, khi ông nói với cháu gái cưng thì giọng nhẹ hẳn đi, như hai người khác hoàn toàn.

“Con à… sao con lại đồng ý gả cho thằng nhãi đó nhanh thế hả con?”

Hứa Đào Nhi nghe thế thì có chút xúc động, cô tố giác với ông bằng tất cả sự tủi thân của mình:

“Con đâu có muốn đâu… con bị anh ấy ép đấy ạ.”

“Hừ! Ông biết ngay mà, thằng nhãi đó ngoài bụng dạ xấu xa ra thì chẳng được cái gì. Vừa nãy nó đã gửi tin nhắn khiêu khích ông đấy…”

“Thế ạ?”

Cô nhìn anh, ý định đứng cách xa anh một chút.

Ông nội đáp ‘ừ’.

Sau lại thông qua tông giọng của cô mà đoán ra cô đang bận lòng chuyện gì. Dù đang giận Hàn Thần nhưng ông vẫn quyết định giúp anh, cho nên đã nói cho cô biết sự thật:

“Mười ba năm trước, thằng nhóc đó từng thách thức ông… thách ông tìm được ai yêu thương con hơn nó. Còn nói một ngày nào đó nó sẽ cướp cháu gái của ông khỏi tay ông… Giờ thì nó đã thực hiện được ước nguyện cả đời của nó rồi…”

Hứa Đào Nhi quay người lại, một bên nghe điện thoại, một bên nhìn chăm chú vào Hàn Thần đã trở về bàn ăn đang giúp Hàn Thần Minh ăn uống…

Sự thật như sét đánh ngang tai khiến cô thật ngỡ ngàng.

Ông kể, mười tám năm trước lúc đó cô mới chỉ có mười tuổi đã có một chàng thiếu niên từng tay không đánh trận tới gặp ông và xin được đính hôn với cô. Chàng thiếu niên đó, khi ấy đã bị ông mắng một trận tơi bời đến mức uất ức bỏ về…

Mười tám năm sau, chàng thiếu niên năm ấy đã không còn mang suy nghĩ của năm ấy nữa… chỉ có duy nhất một chuyện không bao giờ thay đổi chính là tình cảm của anh dành cho cô. Hoặc… nếu có thay đổi thì chỉ có nhiều hơn chứ không có ít đi…

“Dù ông bị thằng nhóc đó chọc tức, nhưng con à… trên đời này, ông phải thừa nhận rằng mình chưa từng thấy người dưng nước lã thứ hai nào thương con như nó đâu. Con hãy trân trọng tình cảm của Hàn Thần dành cho con và đừng bỏ phí thêm một ngày hạnh phúc nào nữa nhé!”

Đôi mắt cô đỏ rực, cô nghẹn ngào đáp:

“Vâng, con biết rồi.”



Sau đó, ông nội và ba mẹ muốn trò chuyện với Hàn Thần Minh cho nên cô đã đưa máy cho con trai nghe. Ông bà dặn cháu trai cuối tuần cùng ba mẹ trở về Hứa gia ăn mừng một bữa, chúc mừng con đã có một gia đình mới thật hạnh phúc tử tế. Con trai nghe ông bà chúc mừng, miệng cười không ngớt.

“Ôi… sao chẳng thấy con rể lên tiếng chào tôi nhỉ?”

Hứa phu nhân chợt nói đùa.

Hàn Thần xoa đầu con trai, anh cười khẽ, nói với chiếc điện thoại đã được bật loa ngoài.

“Mẹ… con chào mẹ…”

Hứa Bạch lập tức nói chen vào:

“Này này, tôi không nói không phải tôi tàn hình đâu đấy nhá!”

“Con chào ba, con là Hàn Thần… là con rể của ba mẹ.”

Cả gia đình bật cười vui vẻ.

Hứa Đào Nhi nhìn cách Hàn Thần đối xử với con trai và cha mẹ cô, một chút cũng không chê vào đâu được. Anh cùng gia đình cô cười đùa vui vẻ, ở đây, trong căn phòng này… chỉ có một mình cô rơi nước mắt… nước mắt xúc động, cũng là nước mắt cảm động.

Hàn Thần đang vui vẻ, chợt nhận ra sự khác thường của cô. Anh dặn con trai nói chuyện với ông bà ngoại, còn anh đi tới bên cô.

“Vợ sao thế? Vẫn còn khó chịu lắm à…”

Anh vừa tới bên cạnh cô, cô đã vòng tay ôm lấy anh, thấp giọng nức nở:

“Hàn Thần…”

Hàn Thần đột nhiên không hiểu cô bị sao. Anh xoa lưng cô an ủi:

“Sao vợ lắm nước mắt thế? Đừng khóc nữa… rất hại sức khỏe, lại ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của vợ…”

Hứa Đào Nhi vừa nức nở vừa làm nũng:

“Em mà xấu đi, anh có yêu em nữa không?”

Hàn Thần hôn lên má, lên tai và mái tóc cô:

“Anh không yêu em vì sự xinh đẹp, anh yêu em vì con người của em.”

Ngay từ đầu, trái tim anh rung động chính là đôi mắt đẫm nước, bàn tay trắng mịn, váy công chúa xinh đẹp ôm lấy Mộng Mộng đã chết thảm trong vòng tay mà không ngại vướng bẩn ấy. Sau đó… qua thật nhiều năm, theo cô thật nhiều năm… cùng cô trưởng thành… thứ anh yêu chính là con người của cô.

Có thể sẽ có người hỏi ‘nếu ngay từ ban đầu, cô là một cô bé xấu xí thì anh có rung động, có yêu cô không’.

Anh không biết. Anh không dám chắc. Anh không có câu trả lời.

Anh chỉ biết rằng, hiện tại số mệnh đã sắp đặt như vậy và không thể thay đổi, anh đã yêu cô, yêu tận tâm can đến chết đi sống lại. Cho dù gặp vô số người ngoài kia, người thú vị, người tốt bụng, người xinh đẹp hơn cô… anh đều không có cảm giác, vì trái tim anh đã thuộc về cô rồi. Hàn Thần anh chỉ muốn cô, một mình cô thôi.

Hứa Đào Nhi đặt tay mình lên trái tim của anh:

“Có phải những năm qua nó đã đau lắm đúng không?”

Hàn Thần hơi sững lại, hiểu ra cô đã biết chuyện, trái tim anh cảm giác bị cô nhìn thấu. Anh lo lắng, anh sợ hãi. Anh đặt tay mình lên tay cô, ngay bên ngoài trái tim đột nhiên đập thình thịch nhanh hơn của mình.

“Vì nó có em, nên tất cả đều ổn.”

“Em hiểu… giờ thì em đã hiểu rồi…”



Cô đau vì anh chỉ năm năm, anh đau vì cô gần hai thập kỷ. Cô đau một, anh đau một nghìn lần. Hai người… những trái tim xa lạ chợt gắn kết với nhau nhưng vì số mệnh hẩm hiu đưa đẩy… đã vô tình tạo cho nhau những vết sẹo đau đớn.

Đời người có mấy lần mười năm nữa? Từ bây giờ, cô sẽ phải trân trọng người đàn ông này… người đàn ông của cuộc đời cô.

“Cảm ơn anh… cảm ơn vì đã yêu em nhiều đến thế!”

Anh thấp giọng đáp:

“Cảm ơn em… vì đã đón nhận tình yêu của anh!”

“Ba ơi, mẹ ơi… ăn cơm được chưa ạ…?”

Hàn Thần Minh đã tắt điện thoại với bà ngoại được một lúc, bấy giờ mới lên tiếng đánh thức đôi vợ chồng cứ sểnh ra là ôm ấp, sểnh ra là hôn hôn này… để một đứa trẻ như nhóc phải chịu đựng nhiều ‘món cơm’ cùng lúc như vậy.

Hàn Thần xoa lưng cô, vỗ về:

“Ăn thôi, ăn nhanh còn về.”

“Có việc gì bận sao mà anh phải vội?”

Cô hỏi.

Anh thản nhiên đáp:

“Đương nhiên là phải về sớm để động phòng chứ! Đêm nay ánh trăng và ngôi sao phải hòa làm một rồi!”

Cô đẩy anh ra, tay đánh khẽ vào người anh:

“Anh nói linh tinh quá! Con trai nghe thấy sẽ đánh giá như thế nào chứ?”

Hàn Thần ngồi lại vào bàn, bên cạnh con trai, anh hỏi con:

“Con trai của ba, con có thích có thêm em không?”

Hàn Thần Minh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu nói:

“Con muốn có em trai, không thích có em gái đâu ạ.”

“Tại sao, em gái dễ thương mà?”

Hàn Thần hỏi cậu bé.

Hàn Thần Minh thành thật đáp:

“Em gái sẽ giống như Nhiên Nhiên, nói nhiều lắm ạ, con không thích nói nhiều như vậy đâu ạ. Con thích có em trai… cùng em trai lắp ghép mô hình…”

‘…’

Hứa Đào Nhi lập tức phản đối:

“Yên tâm đi, sẽ không có em trai em gái nào ở đây hết. Mẹ không muốn sinh em nữa đâu.”

Anh có một con trai rồi, còn đòi hỏi gì nhiều. Cô không sinh nổi nữa đâu, cô sợ đau lắm.

Hàn Thần không nói gì cả, ánh mắt nhìn cô đầy hàm ý.

Cô nhận lấy ánh mắt đó, trừng mắt đáp trả anh:



“Này, ánh mắt của anh thế là sao? Đừng nói là anh định tính kế cả vợ của anh luôn đấy nhé! Nếu anh dám giở trò, thì đừng có đòi ngủ với em nữa, em sẽ qua phòng con trai ngủ đấy!”

Hàn Thần gật đầu tỏ ra vô tội:

“Anh không có ý gì khác.”

“Hừ, tốt nhất là thế đi, đừng để em phát hiện điều gì bất thường.”

‘…’



Quả nhiên, sau khi Hàn Thần cùng cô về chung một nhà, việc đầu tiên anh làm chính là động phòng… à nhầm, chính là đổi tên cho con trai mới đúng. Con trai tất nhiên phải quan trọng hơn chứ!!!

Hồ sơ chứng minh Hàn Thần Minh là con trai của hai người có bao gồm giấy xét nghiệm ADN, kết quả phần trăm của hai cha con khớp gần như là tuyệt đối. Cũng phải, con trai cô đẻ ra thế mà thằng bé đều mang gần hết nét đẹp của Hàn Thần. Nếu mà đổi ngược vị trí, anh nuôi con còn cô thất lạc nhiều năm khéo người ta chẳng nhận ra cô là mẹ của con mất.

Thủ tục làm hồ sơ và làm lại giấy khai sinh cho Hàn Thần Minh luôn được ưu tiên vì có ba mẹ nhóc ở đây. Cô còn nhớ, lúc Hàn Thần cầm lấy giấy khai sinh của con trai, dòng chữ khắc tên Hàn Thần Minh thật nổi bật, anh đã không kiềm chế được xúc động mà ôm chầm lấy con.

“Con trai của ba…”

Hàn Thần Minh cũng ôm anh gọi vài tiếng ‘ba, ba’ cho anh vừa lòng.

Hứa Đào Nhi ở bên cạnh vỗ lưng an ủi chồng mới của mình. Anh hơi quay mặt đi hướng khác, giấu nhẹm đi giọt nước mắt hạnh phúc của người đàn ông đã chính thức có danh có phận làm cha.

Anh nói với cô:

“Vợ chụp cho anh và con một tấm ảnh.”

Hứa Đào Nhi khó hiểu vì câu nói của anh, nhưng cô vẫn giúp cha con hai người chụp vài tấm ảnh đẹp đẹp, ngầu ngầu. Sau đó ba người họ lại tiếp tục tự sướng với nhau, chợt nhận ra, gần đây một nhà ba người họ cứ sểnh ra là chụp ảnh. Suốt ngày chụp choẹt đến mức đầy cả bộ nhớ.

Khung cảnh nhỏ nhưng sức ảnh hưởng lớn, khiến cho cán bộ của Ủy ban thành phố đi qua nhìn thấy thì lén lút cùng nhau ngắm nhìn một gia đình hạnh phúc mà vô cùng nổi bật đó.

Và Hàn Thần sau khi có ảnh, anh lập tức dùng tài khoản Leonzxxx của mình đăng lên bức ảnh cha con hai người. Dòng trạng thái rất đơn giản, dễ hiểu:

‘Hàn Thần bên trái, Hàn Thần Minh bên phải.’

“…”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!