Hoặc lý do là công ty phát quà tặng, người gặp mặt đều có phần, hoặc là công ty hợp tác tặng…các kiểu lý do hoa mỹ nhiều vô kể.
Trong Rolls Royce, nhất thời rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Chu Lãng mở mắt ra, trong đôi mắt đen hiện lên một tia lạnh lùng.
Đã hơn một tháng rồi, anh vẫn thường quên chuyện này.
Một số thói quen đã ăn sâu vào xương tủy, muốn thay đổi cũng rất khó.
Ngược lại Nguyễn Du Hà thu mình một cách rất dứt khoát.
Lâm Nam lại nói: “ Tổng giám đốc Chu, tuần sau Thịnh Quang có một show diễn, là bên đối tác trước đây, có phải chúng ta nên tặng chút quà bày tỏ chúc mừng không? Không cần phải tặng tất cả công ty, chủ yếu là tặng Tổng biên tập, nhiếp ảnh gia,… nhà thiết kế các kiểu?”
Chu Lãng trần mặc mấy giây, bỗng nhiên mở miệng nói: “Show diễn lần này Chu thị cũng có nghệ nhân tham gia, theo lý mà nói cũng nên tặng chút quà.”
Tim của Lâm Nam cuối cùng cũng được trở lại đúng vị trí, bắt đầu tận lực chuẩn bị quà cho những người khác.
Thế là ba ngày sau, người của phòng trợ lý tập đoàn Chu thị đã đến Trang sức Thịnh Quang, chia nhau đi tặng quà.
Khi Lâm Tư nhận được món quà nửa ngày cũng không phản ứng lại, đây là tình huống gì vậy?
Chu Lãng tại sao đột nhiên lại trở nên hòa nhã dễ gần như vậy?
Nhiếp ảnh gia nhận được quà cũng rất lơ mơ, lẽ nào đây chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống trong truyền thuyết sao?
Chỉ có nhà thiết kế hợp đồng đồng duy nhất của Trang sức Thịnh Quang, Nguyễn Du Hà, nhìn phần quà phải trèo đèo lội suối vượt bao gian khổ mới mang được đến trước mặt cô, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Trong phòng trà bên cạnh cô, có mấy nhân viên đang thảo luận sôi nổi.
“Tôi đã nói rồi! Tôi đã nói rồi! Chu thị gần đây cực kỳ xem trọng Tạp chí chúng ta, chắc chắn là vì mở đường cho Thư Tư Vi!
“Chẳng trách gần đây tôi có nghe nói Tổng biên tập Lâm đang có ý định tìm người đại diện cho bộ sưu tập “Tình Đầu”, có tư bản lớn như Chu Thị chống lưng cũng khó trách Thư Tư Vi có thể chen chân vào những người mẫu ưu tú hơn cô ta nhiều lần, để trình diễn show lần này.”
“Nhưng tôi nghe nói nói vợ của tổng giám đốc Chu cũng khá đẹp đó, hoàn toàn không thua kém gì Thư Tư Vi, anh ấy hà tất gì phải thế nhỉ…”
“Vậy là cậu không hiểu rồi, của nhà có đẹp như tiên nữ, cũng làm sao bằng được lăng nhăng bên ngoài, cậu đừng thấy Thư Tư Vi trông có vẻ đầu óc đơn giản, thực ra rất biết lấy lòng đàn ông đấy.”
“Còn có một quả dưa* lớn, chắc chắn chín. Tổng giám đốc Chu và vợ anh ấy ly hôn rồi, Thư Tư Vi nói không chừng có thể thành công lên chức.”
*Dưa: ý chỉ tin đồn, dưa chín tức là tin đồn là thật.
“Trời ơi, chả trách tài nguyên của cô ta tốt đến thế, đây là có chuẩn bị mà gả vào hào môn nha. Nhưng gia thế như nhà họ Chu, liệu có chấp nhận cô ta không?”
“Cái này có gì đâu, gần đây tôi nghe nói vợ trước của tổng giám đốc Chu còn bị bán đến Chạng Vạng cơ, đến cô ấy có thể gả vào nhà họ Chu, Thư Tư Vi sao lại không được?”
Khi Bùi Sam Sam đến vừa hay nghe thấy lời này, lập tức phẫn nộ: “Thời gian làm việc các cô ở đây nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Không muốn làm thì trực tiếp nộp đơn từ chức đi!”
Mấy người vẫn là lần đầu thấy cô ấy tức giận như vậy, vẻ mặt ngượng ngùng, lần lượt giải tán quay về chỗ của mình.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Bùi Sam Sam đi đến trước mặt Nguyễn Du Hà: “Du Hà, bọn họ ăn nói linh tinh, cậu đừng để bụng.”
Nguyễn Du Hà thu hồi suy nghĩ, cười cười nói: “Không sao, cậu cũng nhận được quà rồi chứ.”
Là một nhiếp ảnh gia có chút danh tiếng, Bùi Sam Sam đương nhiên cũng nhận được phần quà khiến người ta suy nghĩ này.
Sau khi cô ấy lại kích động mà mắng chửi đôi cẩu nam nữ kia mười phút đồng hồ, mới đỡ tức, nói: “Show diễn tuần sau sắp bắt đầu rồi, cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
“Khá ổn, tất cả đều thuận lợi.”
Sau khi rời khỏi Trang sức Thịnh Quang, Nguyễn Du Hà đến bệnh viện.
Hôm nay là ngày khám thai.
Bác sĩ nói thằng bé trong bụng cô đang phát triển rất tốt, từ một hạt đậu vàng nhỏ đã lớn lên thành hạt đậu Hà Lan rồi.
Sau khi làm xong kiểm tra, cô vừa ra ngoài không lâu, sau lưng truyền đến tiếng đàn ông: “Du Hà?”
Nguyễn Du Hà sững người bất động, chầm chậm quay đầu lại.
Quý Hoài Kiến đang bước bước lớn đi đến, nắm lấy cánh tay cô: “Thật sự là em…Du Hà, anh thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng với em, cho anh chút thời gian được không?”
Nguyễn Du Hà rút tay lại, thật lâu sau mới thốt ra một chữ: “Được.”
Trong quán cà phê ngoài bệnh viện, Nguyễn Du Hà và Quý Hoài Kiến ngồi đối diện nhau, thật lâu vẫn không nói năng gì.
Không biết qua bao lâu, Quý Hoài Kiến khẽ mím môi, mở miệng nói: “Du Hà, ba năm trước…”
“Chuyện ba năm trước tôi rất xin lỗi, nếu anh chỉ muốn biết nguyên nhân, bây giờ tôi có thể nói cho anh.”
Nguyễn Du Hà đơn giản nói: “Vào ngày đoạt giải năm ấy, tôi nhận được tin bố tôi đã vay nặng lãi một triệu tệ, tôi muốn đổi cơ hội đi Paris thành tiền, nhưng đã bị từ chối. Chuyện sau này, có lẽ anh đều đã nghe từ chỗ Chu An An rồi.”
Quý Hoài Kiến cau mày rất chặt, thế nào cũng không ngờ đến nguyên nhận lại là như thế này: “Sao em không nói trực tiếp với anh, anh có thể giúp em…”
Nguyễn Du Hà ngắt lời anh ta: “Anh giúp tôi thế nào? Giúp tôi trả tiền sao? Quý Hoài Kiến, chúng ta không có quan hệ gì, tôi có lý do gì mà nhờ anh giúp tôi trả tiền?”
“Du Hà, em hiểu tâm ý của anh mà, chúng ta rõ ràng thiếu chút nữa là ở bên nhau rồi, chút tiền ấy em hoàn toàn có thể trực tiếp nói với anh.”
Nguyễn Du Hà lắc đầu: “Tôi mừng vì lúc đó chúng ta chưa ở bên nhau, ít nhất vẫn giữ được đoạn tình cảm trong sáng đó. Tôi không muốn cho anh biết tôi sống trong hoàn cảnh thế nào, càng không muốn cho anh biết tôi có một người bố tồi tệ như thế. Anh nói đúng, có lẽ một hai lần anh đều có thể lấy tiền đưa cho tôi, nhưng lâu dài thì sao, anh sẽ không phiền chán sao?”
“Trong mắt em, anh không đáng để em dựa vào như vậy sao?”
“Không phải vấn đề dựa vào hay không, nhiều lúc đến tôi còn chịu không nổi, muốn trốn đến một nơi mà không ai biết, nhưng một số chuyện không thể trốn tránh được.”
Quý Hoài Kiến nói: “Vậy bây giờ thì sao, anh biết em đã ly hôn với Chu Lãng, em ít nhất hãy quay đầu nhìn xem, anh thật sự…”
Nguyễn Du Hà âm thanh rất nhẹ: “Anh vừa nãy có nhìn thấy tôi đi từ đâu ra không?”
Quý Hoài Kiến từ từ nắm chặt bàn tay đang để trên bàn thành nắm đấm.
Anh ta đương nhiên đã nhìn thấy, chỉ là trong đầu anh đang tìm vô số lý do để tự lừa mình.
Nhỡ đâu cô ấy đi cùng bạn thì sao, nhỡ đâu cô chỉ vào đó tìm người thì sao.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không thể không tin.
Quý Hoài Kiến có hơi bất lực: “Chu Lãng biết không?”
“Tôi không định nói với anh ta, cũng muốn nhờ anh giữ bí mật này giúp tôi.”
“Anh đồng ý với em.”
Sau khi Nguyễn Du Hà rời đi, Quý Hoài Kiến mới từ quán cà phê đi ra, cả người đều ủ rũ.
Nếu lúc đó anh ta có thể chủ động một chút, không hẹn ước đi Paris, trước cuộc thi xác định quan hệ với Du Hà, rất cả đều sẽ không như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!