Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chồng Cũ Của Tôi Lại "Được" Rồi

8.

Sau khi tôi bình phục, Lữ Tống đưa tôi về nhà.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

Tôi cứ ngỡ là mẹ đã về.

Tôi lên tiếng gọi "Mẹ."

Nhưng khi người đó quay lại, tôi mới nhận ra đó là mẹ Lữ.

Bà ấy thoáng ngạc nhiên, sau đó "ừm" một tiếng rồi lại loay hoay lúi húi làm gì đó.

Tôi định đặt đứa nhỏ vào phòng ngủ trước rồi ra ngoài.

Vừa vào phòng ngủ, Lữ Tống cũng theo vào sau.

"Em không giỏi chăm sóc bản thân, mẹ tôi trừ đánh mạt chược ra thì rảnh rỗi ở nhà cả ngày, thế nên tôi mới gọi bà ấy tới đây. Tôi cũng mới xin Trưởng khoa đổi sang ca ngày rồi, ban ngày mẹ tôi ở nhà nên em muốn ăn gì thì cứ nói với bà ấy, đến tối tôi sẽ ở lại đây, em cần gì cứ bảo tôi một câu, hoặc nếu em cảm thấy khó chịu trong người thì cứ ngồi trong phòng mà gọi, tôi sẽ lập tức chạy sang với em."

"Đừng sợ, tôi luôn ở đây với em."

Anh giúp tôi đặt con xuống rồi kéo tôi ra phòng khách.

Mẹ tôi mất rồi.

Mẹ Lữ đến sống ở đây.

Bà ấy nói rằng từ giờ cứ coi bà như mẹ ruột của mình.

Sau đó, ngày nào bà cũng sắc rất nhiều thuốc bổ và may rất nhiều quần áo cho trẻ em.

Sợ tôi chán rồi lại nghĩ đến chuyện buồn, bà còn rủ hội chị em của bà sang chơi mạt chược với tôi.

Đến đêm, Lữ Tống trông tôi ngủ trước rồi mới sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Nhưng tôi bắt đầu bị mất ngủ, hầu như đêm nào tôi cũng không ngủ được, Lữ Tống ngồi bên giường kể cho tôi nghe vài chuyện thú vị mà anh gặp trong bệnh viện.

Nhưng bệnh viện thì làm sao mà có nhiều chuyện thú vị như vậy chứ?

Hầu hết đều là sinh ly tử biệt mà thôi.

Có đôi đang kể thì anh lại im bặt.

Tôi biết, phần kết của những câu chuyện đó chẳng tốt đẹp gì mấy.

Anh lại bắt đầu chuyển đề tài, hoặc là đọc tiểu thuyết cho tôi nghe.

Có lần, tôi thiếp đi rồi lại tỉnh dậy. Sau khi thức giấc, tôi không thể ngủ lại được nữa.

Tôi đi vào phòng khách, lục lọi khắp nơi và tìm thấy một hộp thuốc ngủ mà tôi đã mua từ lâu.

Tôi rót nước, chuẩn bị uống vài viên.

Đột nhiên ly nước bị giật mất, thuốc ngủ rơi vãi khắp nơi.

Tôi kinh ngạc nhìn Lữ Tống đang đứng trước mặt mình.

Vẻ mặt lo lắng của anh như thể đang nhìn thấy thần chết.

"Em đang làm gì thế hả?"

Lữ Tống rít lên.

Tôi muốn giải thích, nhưng anh đã cướp lời.

"Em đang làm gì vậy? Em đừng như vậy! Đừng như vậy nữa, được không?"

"Em không biết trong một năm em rời đi anh đã sống như thế nào đâu, em không nghĩ đến cảm xúc của anh mà đã vội vàng phủi mông bỏ đi, anh chỉ có thể ra sức làm việc, tự giam mình trong phòng bệnh, tìm mọi cách để không nghĩ đến em."

"Anh biết trên đời này vẫn còn hơi thở cùng mùi hương của em, vậy nên anh mới kiên trì, cố gắng để được gặp lại em. Bằng không, em cho rằng vô số giải thưởng, danh hiệu cao quý mà anh nhận được ở độ tuổi còn trẻ như thế này ở đâu ra hả? Làm gì có cái gọi là bánh ngọt từ trên trời rơi xuống chứ.”

"Còn giờ thì em đang muốn làm gì đây? Nếu như em rời khỏi thế giới này thì anh phải làm sao đây? Nếu em không còn nữa, anh sẽ sống thế nào hả? Anh phải sống thế nào đây? Anh không chịu được nữa, anh không thể kiên trì được nữa, vì chuỗi ngày vắng em là chuỗi ngày gian nan nhất, đau khổ nhất, tăm tối nhất của anh đó, Cố Thanh à.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!