1.
Tôi đã nhắc đi nhắc lại là đừng đưa tôi đến bệnh viện phụ sản ở trung tâm thành phố, đi đường vòng một chút rồi đưa tôi đến bệnh viện phụ sản Maria cũng được.
Nhưng tài xế taxi lười chạy, lái thẳng vào toà nhà ở trung tâm thành phố kia.
Bác sĩ Lữ ở đây nổi danh là hộ sinh rất giỏi, vợ anh ta sinh ở đây và đứa trẻ rất khỏe mạnh. Điều đó làm tôi như trút bỏ được gánh nặng mà yên tâm sinh ở đây.
Thành thật mà nói, nếu không có người quen ở đây thì tôi thoải mái vô cùng.
Nhưng bác sĩ Lữ mà tài xế vừa nhắc đến chính là chồng cũ của tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh anh khóc như mưa khi chúng tôi ly hôn.
Chúng tôi kết hôn đã hai năm nhưng vẫn chưa có con, đến bệnh viện khám thì mới biết vấn đề nằm ở anh.
Sau khi mẹ tôi biết chuyện, bà liều mạng ép tôi phải ly hôn với anh.
Bây giờ tôi vẫn còn trẻ, còn cơ hội để tìm một người “có khả năng” và sống cả đời với người ta.
Tôi không đồng ý, tuy tôi biết Lữ Tống qua mai mối, ban đầu chẳng có tình cảm gì nhiều, nhưng sau hai năm chung sống, tôi thấy chúng tôi cũng khá hòa hợp với nhau.
Mạnh ai nấy chơi… À không, mạnh ai nấy bận chứ.
Nên đúng là quá vô trách nhiệm khi ly hôn dễ dàng như vậy.
Nhưng mẹ tôi lại không nghĩ thế.
Bà nói việc Lữ Tống “không được” mà vẫn cưới tôi mới là vô trách nhiệm.
Sau đó bà lấy tính mạng ra để uy hiếp nên tôi đành phải đệ đơn ly hôn.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mái tóc loà xoà của Lữ Tống.
Anh ngồi xổm trong góc với đống râu lởm chởm và đôi mắt đỏ hoe, vừa đọc tin nhắn tôi gửi vừa khóc thút thít.
Thấy tôi về, anh lập tức bật dậy rồi lắc vai tôi hỏi dồn.
"Nhất định phải ly hôn sao? Nhất định phải ly hôn hả em?"
Tôi gật đầu, không nhìn vào mắt anh.
"Chúng ta không thể nhận con nuôi à? Hoặc thụ tinh ống nghiệm? Hay anh sẽ uống thật nhiều thuốc Bắc nhé? Tóm lại, chỉ cần không ly hôn thì chuyện gì anh cũng sẽ thử mà."
Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi chán ghét dáng vẻ này của anh.
"Anh đã ‘không được’ rồi thì đừng làm chậm trễ tôi nữa, mau ký đơn đi, cũng may chúng ta kết hôn chưa lâu nên chẳng có tài sản gì cần chia."
Nói xong, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Chẳng biết thu thu dọn dọn thế nào mà chúng tôi bắt đầu cãi nhau, ầm ĩ mãi cho đến khi lăn lên giường.
Anh nói đây là lần cuối, sau đêm nay, anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Nào ngờ đâu khi tôi đang xem mắt với đối tượng khác thì tôi lại nôn thẳng xuống bàn ăn, chân giò gì đó cũng ra hết sạch.
Đối tượng xem mắt thấy ghê tởm quá nên bỏ chạy, mẹ tôi lo cơ thể tôi có vấn đề nên vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.
Và khi khám xong, tôi phát hiện ra rằng cmn tôi đang mang thai.
Sau đó, người mẹ mặt dày của tôi bắt đầu yêu cầu tôi tìm cơ hội tái hôn với Lữ Tống.
Nhưng da mặt của tôi mỏng lắm, còn mặt mũi nào mà gặp lại anh chứ.
Huống chi tôi là kẻ vô đạo đức, lúc người ta “không được” thì phủi mông bỏ đi, bây giờ biết người ta “được” rồi thì đòi quay lại.
Sao tôi có thể làm như vậy hả?
Hơn nữa tôi còn nhớ rất rõ anh đã hung hăng thế nào trong đêm ly hôn ấy.
Tôi nằm trên giường suốt ba ngày mới đến được Cục Dân chính để nộp đơn ly hôn.
Khi đó, anh cười và chúc tôi: “Chúc cô gặp được người có thể làm “hăng” hơn tôi."
Giờ thì hay rồi, tôi lại chạy thẳng đến chỗ anh để sinh con.
Có lẽ hai mẹ con khó mà bình an vô sự trở về đây.
Sau khi ra khỏi phòng sinh, tôi đặt xe rồi vội vã quay về nhà ngay.
Ngày thứ ba ở cữ, Lữ Tống cầm giỏ trái cây đến gặp tôi.
"Để xuống rồi đi đi."
"Anh cũng đâu còn tình sâu nghĩa nặng gì với tôi nhỉ?"
Tôi tức giận nói với anh.
Tuy nói là kết hôn hai năm, nhưng tôi dám cam đoan, chúng tôi cùng lắm chỉ là quan hệ sống chung, quan hệ bạn giường, chứ chẳng có chút tình cảm nào đâu.
Khi ly hôn, tôi cứ ngỡ là anh quá tự ái nên mới quấn lấy tôi.
Nhưng trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ anh muốn tái hợp à?
Khó như lên trời.
Ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ*
*hay dùng nhất là để chỉ đã chia tay rồi thì không nên quay lại.
Chó ngoan còn không thèm li3m cứ* cùng một hố nữa là.
Hơn nữa tên này thích sĩ diện, cho nên tái hợp thì khác nào anh đang tự sỉ nhục chính mình cơ chứ?
"Làm gì có. Tôi chỉ muốn xem chồng mới của vợ cũ hơn tôi chỗ nào thôi. Là do tư thế của tôi không chuẩn, hay là cô không theo kịp tốc độ của tôi?"
Kìa, tôi đã nói gì đâu.
"Bố đứa bé đâu? Đi đánh bài? Uống rượu? Hay là đi câu cá rồi?"
Lữ Tống đặt đồ xuống, lấy ra một quả chuối, lột vỏ rồi tự ngồi ăn.
Tôi lườm anh.
"Không phải chuyện của anh, xem ra tính đeo bám người khác của bác sĩ Lữ vẫn không thay đổi nhỉ."
Lữ Tống lập tức đen mặt, sau đó anh ném một tờ giám định ADN vào tôi.
"Bố nó chắc còn đang ngồi ăn chuối đấy. Cô nói xem có đúng không, mẹ của nó?"
Ông cố nhà anh.
Biết rồi mà còn giả vờ giả vịt.
Căn bản là chả cần tôi phải giải thích thêm gì cả, giám định AND kia đủ để chứng minh đứa trẻ là con của Lữ Tống.
Cũng không cần phải nhiều lời, lão bác sĩ lúc đó đã xét nghiệm sai rồi.
Bây giờ, một nhà ba người đều đã tập trung đông đủ, vậy tại sao không đi thẳng vào vấn đề chính nhỉ?
Tôi không phải là người thích dây dưa, nếu gặp vấn đề thì tôi sẽ giải quyết nó một cách nhanh chóng.
Tôi nhìn sang Lữ Tống.
Anh đang nhàn nhã ăn hết quả chuối này đến quả chuối khác, hoàn toàn không coi mình là người ngoài cuộc.
Con trai tôi đang nằm ở trên giường ọ ọe, vô tri đến mức chẳng nhận ra bầu không khí bất ổn ngay lúc này.
Nhìn bề ngoài thì rất hoà thuận vui vẻ.
Khụ, nhưng tôi là một con ngựa khôn mà.
Làm gì có chuyện ăn cỏ cũ chứ?
Tôi nhìn xuống đứa nhỏ.
"Con trai à, con sắp được một tuần tuổi rồi đấy, không còn là em bé ngây ngô ngày đầu tiên đến với thế giới này nữa đâu, thế nên con nói đi, con muốn ở với ai?"
"Nếu ở với mẹ, sau này con sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh, nhưng nếu con ở với con khỉ ăn chuối kia thì mẹ không chắc đâu."
Suy cho cùng, hồi đó tôi chịu lấy anh cũng là do cái nhan sắc kia, sau này mới dần quen với nếp sinh hoạt của nhau.
Sau khi kết hôn, Lữ Tống bận trăm công nghìn việc, cho nên không có thời gian chăm sóc tôi.
May mà tôi cũng dị ứng chuyện tình cảm nên chẳng đòi hỏi anh cái gì.
Nhưng bây giờ thì khác, chúng tôi đã có với nhau một mụn con, chẳng phải nên dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho bé cưng sao?
Nếu theo bố nó thì nó sẽ phải ăn một ngày ba bữa trong nhà ăn của bệnh viện mất thôi.
Còn không bằng tôi đặt đồ ăn về nữa.
Tôi vừa dứt lời, Lữ Tống đã nặng nề nấc lên.
Tôi vỗ tay bộp bộp khi thấy bộ dạng đó của anh, còn chêm thêm một câu.
“Hay lắm, cục cưng nhìn kìa, ăn từng ấy chuối mà vẫn chưa no, không chừng sau này anh ta đói quá thì nhai luôn con đấy.”
Dường như thằng bé hiểu lời tôi nói nên nó lập tức khóc oà lên.
Tôi mừng thầm trong bụng.
Hay lắm, con trai là của tôi, còn chuối cho anh hết.
Tôi bế con lên, vỗ nhẹ vào lưng nó.
Nhưng... tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Đứa nhỏ này, càng lúc càng khóc dữ dội hơn.
Tôi nhìn Lữ Tống cầu cứu.
Tôi thấy anh lấy điện thoại ra, sau đó… mở Baidu.
"Làm thế nào để dỗ trẻ sơ sinh dưới một tuần tuổi nín khóc."
Tiên sư nhà anh.
Đúng là chả tin tưởng được mà.
Cứ tưởng là bác sĩ phụ sản thì ít nhất cũng phải biết cách dỗ trẻ nhỏ chứ.
Tôi đành gọi cho mẹ.
Còn phía mẹ của Lữ Tống, tôi bảo anh giữ bí mật trước đã.
Dù sao thì trước đây hai bà mẹ cũng từng cãi nhau long trời lở đất cơ mà.
Nếu bọn họ đến đây thì đứa nhỏ sẽ bị xé thành hai nửa mất.
Sau khi mẹ tôi đến, bà vừa nhìn thấy Lữ Tống đã bắt đầu xun xoe nịnh bợ.
Nói gần nói xa, ý chính cũng là muốn chúng tôi tái hôn.
Lữ Tống hừ khẽ.
Trước khi đóng cửa, anh quay lại nói một câu.
"Dựa vào đâu mà dì nghĩ rằng tôi cần con gái của dì? Dù sao bây giờ tôi cũng vừa trẻ tuổi, vừa giỏi giang, thành đạt thế này, phụ nữ muốn sinh con cho tôi có thể xếp thành một hàng dài từ đây sang Pháp đấy."
Mẹ tôi giận đến không nói nên lời, còn tôi thì giơ tay ném cái gối ra ngoài rồi gào lên bảo tên kia mau cút đi.
Sau đó tôi lại quay về dỗ mẹ.
Không ngờ mẹ tôi lại nói.
"Sao Lữ Tống ly hôn với con xong lại càng ngày càng đẹp trai hơn vậy? Con nói xem, nếu hai con mà có con gái thì liệu con bé có đẹp như Nhiệt Ba gì đó không nhỉ?"
Tôi………