Mấy ngày sau, thời tiết ở trong trấn nghèo Vân Mộng Dao đang quay phim có chuyển biến xấu đi. Đã hai ngày liền mưa rơi không ngớt khiến cho tiến trình quay trở nên chậm chạp hơn so với dự kiến. Mà lúc này, đoàn người đang đứng bên ngoài quay cảnh trời mưa.
Nữ chính hớt hải từ bên ngoài chạy về nhà, đằng sau cô còn có một đám người đang đuổi theo. Căn nhà đất nhỏ vì lâu ngày đã bị ngấm nước mưa khiến cho bức tường bị xuống cấp nhưng trước khi sử dụng để quay chụp tổ công tác đã đi kiểm tra tình hình và xác nhận vẫn có thể sử dụng được.
Một tiếng cắt của đạo diễn vang lên, Vân Mộng Dao đang ở trong nhà cũng mở cửa ra. Đúng lúc này, sự cố không ai mong muốn đã xảy ra. Căn nhà đất đột nhiên đổ sập xuống khiến cho mọi người có chút hoảng loạn. Khi ấy, Vân Mộng Dao đang muốn chạy khỏi nơi căn nhà đổ sập lại bị ngã nhào xuống đất. Trước khi mất đi ý thức, Vân Mộng Dao cảm nhận được cơn đau truyền tới từ da thịt.
Chẳng lẽ lần này cô sẽ phải bỏ mạng ở nơi đây.
Đến khi Vân Mộng Dao tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trong phòng bệnh. Mùi ete, thuốc khử trùng sực vào mũi khiến cho cô cảm thấy có chút khó chịu. Vân Mộng Dao định đưa tay để bịt mũi lại thì vừa mới cử động, cơn đau từ da thịt truyền đến.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Tống Vãn Vãn tay ôm một đống đồ đi vào trong phòng, thấy Vân Mộng Dao đã tỉnh, cô nàng vội vàng chạy đến bên giường cô.
"Chị Mộng Dao, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi." Nói rồi, Tống Vãn Vãn khóc òa lên.
"Nhỏ tiếng thôi, bây giờ chúng ta đang ở trong bệnh viện đấy."Vân Mộng Dao vươn tay gõ nhẹ lên trán Tống Vãn Vãn một cái. "Chị hôn mê được bao lâu rồi?"
"Được một ngày một đêm rồi." Nói xong, Tống Vãn Vãn kể lại cho Vân Mộng Dao nghe tình huống của đoàn phim sau khi cô đước đưa đến bệnh viện. "Nhưng mà tại sao chị lại bị ngã được chứ?"
Vân Mộng Dao đột nhiên nhớ lại khi bức tường đất sụp xuống. Khi ấy cô là người có thể dễ dàng thoát khỏi khu vực bị ảnh hưởng nhất. Nhưng khi chạy đi, Vân Mộng Dao đạp phải thứ gì đó khiến cho cô mất thăng bằng và ngã nhào xuống. Tuy nhiên, Vân Mộng Dao cũng chỉ nghĩ chuyện đó chỉ là trùng hợp cho nên không mấy để tâm.
Tống Vãn Vãn đi đến ngồi bên cạnh giường bệnh, tay với lấy quả táo trong giỏ bắt đầu gọt vỏ giúp Vân Mộng Dao. Sau đó thì sực nhớ ra chuyện gì đó, cô nàng liền chạy đến chỗ đặt túi đồ lấy ra một chiếc điện thoại. Vân Mộng Dao vừa nhìn đã nhận ra, chiếc điện thoại đó là của cô, hôm trước trước khi quay phim, cô đã để nó ở chỗ của Tống Vãn Vãn. "Chị à, mấy ngày nay có người gọi cho chị rất nhiều nhưng mà không có sự đồng ý của chị, em cũng không dám nghe, đành phải tắt nguồn đi."
Vân Mộng Dao nhận lấy điện thoại từ tay Tống Vãn Vãn, vừa mở nguồn điện thoại lên, bên trên màn hình hiển thị hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, mà người gọi đến cho cô không ai khác chính là Thẩm Quân Uyên.
Nhìn dãy kí tự trên màn hình, Vân Mộng Dao chợt nhớ đến mấy ngày trước, bản thân đã gọi cho anh rất nhiều cuộc nhưng anh cũng không hề nghe máy. Tuy rằng cô luôn tự mình tìm lý do để lừa dối mình, nhưng đáy lòng cô khi ấy cũng nguội lạnh.
Chợt tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, Vân Mộng Dao trầm ngâm nhìn điện thoại một lát sau đó liền nhấc máy.
"Alo... Dao Dao anh đã đến Bắc Thành, hiện tại em đang ở đâu?"
"Em..." Vân Mộng Dao ngập ngừng, trái tim khẽ đập loạn nhịp, cô biết bản thân sẽ không thể giấu chuyện này với Thẩm Quân Uyên. Vân Mộng Dao nhìn về phía Tống Vãn Vãn xác nhận bản thân hiện tại đang ở chỗ nào sai đó liền nói: "Em đang ở trong bệnh viện A."
"Bệnh viện? Chờ anh một lát, anh tới liền." Thẩm Quân Uyên nghe xong giọng nói có vẻ gấp gáp, ngay sau đó anh cũng tắt máy. Vân Mộng Dao đờ đẫn nhìn màn hình tối đen lại, vẻ mặt có chút không tiếp thu nổi.
Thẩm Quân Uyên vừa nói anh đã tới thành phố này lại còn đang trên đường tới thăm cô.
Nghĩ đến đây, Vân Mộng Dao có chút gấp gáp, cô vuốn chưa muốn công khai chuyện tình cảm cùng với thân phận thật cho mọi người biết. Nếu như bị truyền ra ngoài thì những nỗ lực, cô gắng của cô sẽ tan thành mây khói.
"Chị Mộng Dao, chị sao vậy? Cảm thấy trong người không khỏe sao?"
Vân Mộng Dao lắc đầu, cô dò hỏi Tống Vãn Vãn một chút thì biết được hiện tại mọi người đang ở trường quay để tiếp tục quay chụp bộ phim, vì một khi tiến độ bị chạm trễ thì sẽ mất rất nhiều kinh phí. Bên cạnh đó, Vân Mộng Dao cũng nghe ngóng được diễn viên đóng vai nam chính cũng đã tới đoàn phim và bắt đầu quá trình quay.
Khoảng ba mươi phút sau, Thẩm Quân Uyên cũng đã tới phòng bệnh của cô. Anh chống tay vào tường rồi thở hắt ra, trên vầng trán cũng lấm tấm mồ hôi. Điều đó chứng tỏ, Thẩm Quân Uyên đã chạy vội tới nơi này.
Thấy Thẩm Quân Uyên đi vào, Tống Vãn Vãn không hề nhiều lời mà lập tức đi ra bên ngoài canh chừng cho bọn họ.
"Dao Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Quân Uyên đau xót nhìn những vết thương trên thân thể Vân Mộng Dao,vẻ mặt lo lắng. "Là do anh không thể bảo vệ em thật tốt."
Đối với sự quan tâm của Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao quyết định quên hết những chuyện xảy ra trước đó. Cô lắc đầu, cười nhẹ.
"Không phải là lỗi của anh."
Thẩm Quân Uyên biết Vân Mộng Dao không có ý định muốn nói về đề tài này nữa liền bắt đầu chuyển chủ đề. "Dao Dao, mấy ngày trước anh bận việc nên không..."
Không để Thẩm Quân Uyên kịp nói hết câu, Vân Mộng Dao đã lên tiếng: "Em hiểu mà. Em không trách anh đâu."
"Cảm ơn em đã hiểu cho anh."
Chờ khi Vân Mộng Dao đi ngủ, Thẩm Quân Uyên mới đi ra bên ngoài gọi điện thoại. Cuộc gọi vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã lập tức nhấc máy.
"Cố Viễn Thành, cậu chuyển tiền đầu tư cho đoàn phim 《Khu ổ chuột》 sau đó thì thông báo với bọn họ là tôi sẽ tới tham ban."
"Tôi biết rồi." Cố Viễn Thành không hề nhiều lời trực tiếp nhận việc rồi cúp máy.
Sau khi nghe Vân Mộng Dao kể lại toàn bộ sự tình, Thẩm Quân Uyên liền cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, chỉ có cô vợ ngốc của anh vẫn cho rằng chuyện đó chỉ là một tai nạn mà thôi.
Bàn giao công việc cho Cố Viễn Thành xong, Thẩm Quân Uyên mới nhìn đến Tống Vãn Vãn vẫn ngồi yên trên hàng ghế chờ, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng. Ngay từ khi Vân Mộng Dao chọn cô nàng làm trợ lý thì toàn bộ thông tin về ba đời nhà cô nàng đã được đặt trên bàn làm việc của anh.
Lúc này, màn hình điện thoại của Thẩm Quân Uyên lại sáng lên, anh nhìn lướt qua dòng tin nhắn hiển thị trên màn hình, gương mặt lộ rõ sự chán ghét.
[Quân Uyên, em nghe mọi người nói anh đã đến Bắc Thành. Có thật không vậy?]
****
Tác giả có lời muốn nói: Sau chương này tui sẽ không viết chi tiết về quá trình làm việc của chị nhà nữa mà tập trung khai thác chuyện tình cảm của hai anh chị, các chi tiết liên quan đến công việc sẽ được viết sơ qua hoặc là lược bỏ cho đỡ rối.:((