Trở về nhà, Vân Mộng Dao đi ngay vào trong bếp bắt tay vào làm bữa trưa. Vân Mộng Dao lấy miếng thịt gà đi rửa sạch rồi bắt đầu tẩm ướp gia vị.
"Có cần anh giúp gì không?" Bóng hình cao lớn của Thẩm Quân Uyên phủ lên người Việt Nam, anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ. "Hay là để anh giúp em rửa rau, được chứ?"
Mặc dù không phải là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi, thân mật với Thẩm Quân Uyên, nhưng khi thấy Thẩm Quân Uyên đột nhiên đến gần mình thì gương mặt Vân Mộng Dao thoáng chốc đỏ bừng lên. Cô vội vàng đẩy Thẩm Quân Uyên ra để giữ khoảng cách với anh sau đó thì chỉ vào giỏ rau đặt gần đó.
"Anh giúp em nhặt rau xong rửa rau, có được không?"
"Được." Thẩm Quân Uyên không chần chờ gì mà nhanh chóng đồng ý rồi cởi chiếc áo vest mặc bên ngoài ra sau đó sắn tay áo lên bắt đầu nhặt rau.
Nhìn Thẩm Quân Uyên nghiêm túc nhặt rau, Vân Mộng Dao chỉ biết âm thầm cảm thán. Vốn dĩ cô nghĩ rằng người từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng như anh thì sẽ không biết làm những chuyện bếp núc.
"Mặt anh dính gì sao?"
"Không... Không có." Nhìn lén bị bắt gặp, Vân Mộng Dao xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui. Cô cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình và rồi tập trung vào công việc của mình, nhưng cho dù cố có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể tập trung được.
Suy nghĩ của Vân Mộng Dao không biết phiêu lãng đến tận nơi nào, cô muốn nhanh chóng rời xa khỏi anh, rời xa những cử chỉ, hành động dịu dàng mà coi không biết khi nào nó sẽ mất đi.
Thà rằng Thẩm Quân Uyên vẫn cứ lạnh nhạt với cô, để khi cô rời đi cũng sẽ không luyến tiếc.
Trong khi làm việc thì không thể mất tập trung, hậu quả của việc này chính là Vân Mộng Dao vô tình cắt trúng tay.
"A." Cơn đau da thịt đã kéo suy nghĩ bay tận mây trời của Vân Mộng Dao trở lại. Dòng máu đỏ tươi theo miệng vết thương chảy ra, khỏi đầu ngón tay. Trong khi Vân Mộng Dao vẫn chưa biết nên xửa lý vết thương trên tay như thế nào thì Thẩm Quân Uyên không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cô. Đến khi Vân Mộng Dao phản ứng lại, thì Thẩm Quân Uyên đã cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên sau đó nhanh chóng đi tìm hòm thuốc cá nhân ở gần đó, nói: "Trước tiên phải khử trùng đã, vết thương tuy nhỏ nhưng vẫn có khả năng để lại sẹo, em cố chịu đựng một chút."
Bàn tay bị Thẩm Quân Uyên nắm lấy của Vân Mộng Dao khẽ cựa quậy. Vân Mộng Dao muốn thoát khỏi cái nắm tay manh mẽ của người đàn ông ở trước mặt mình. Khi da thịt hai người tiếp xúc với nhau, Vân Mộng Dao có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể của Thẩm Quân Uyên đang truyền sang cho cô khiến cho trái tim vừa mới bình ổn lại cảm xúc của cô lại bắt đầu đập liên hồi. Nhưng cô càng cố gắng thoát ra, thì Thẩm Quân Uyên lại càng nắm tay cô chặt hơn.
"Ngoan, đừng quậy nữa, để anh giúp em."
Hiện tại, hai người đang ngồi sát nhau, ở khoảng cách gần như vậy, Vân Mộng Dao có thể ngưởi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn trên người anh cùng với hơi thở tràn ngập hormone nam tính. Trước hành động dịu dàng, săn sóc của anh, bức tường đá mà Vân Mộng Dao cố gắng xây dựng trong mấy tháng gần đây bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.
Vân Mộng Dao thầm tự mắng bản thân mình không biết giữ vúng lập trường. Rõ rằng đã tự thề thốt rằng sẽ không rung động trước Thẩm Quân Uyên nữa nhưng chỉ cần anh dành cho cô một chút quan tâm, một cái liếc nhìn thì trái tim cô lại bắt đầu loạn nhịp.
Đầu ngón tay bị thương đang được Thẩm Quân Uyên dùng cồn để khử trùng truyền đến cảm giác đau buốt, đau đến mức Vân Mộng Dao ứa nước mắt. Nhưng cô vẫn cắn chặt môi để không phát ra một tiếng kêu nào.
Thấy đôi mắt của Vân Mộng Dao từ từ mờ hơi nước nhưng vẫn bướng bỉnh cắn chặt răng tự mình chịu đựng, Thẩm Quân Uyên liền cúi xuống thổi thổi lên vết thương.
Từ miệng vết thương truyền đến cảm giác man mát lấn át đi cơn đau, Vân Mộng Dao liền nhìn lên thì phát hiện Thẩm Quân Uyên đang thổi giúp cô. Thấy Vân Mộng Dao chăm chú nhìn mình, Thẩm Quân Uyên khẽ cười, dịu giọng nói: "Một chút nữa sẽ hết đau thôi."
Thẩm Quân Uyên cẩn thận băng bó vết thương trên tay cho Vân Mộng Dao, sau đó kéo cô ra ghế số pha ngoài phòng khách để cô ngồi ở đó.
"Bây giờ tay em đang bị thương, không tiện nấu ăn, để anh nấu cho."
"Cảm ơn anh, nhưng mà em vẫn có thể tự nấu được mà, sẽ không làm ảnh hưởng đến vết thương đâu." Vân Mộng Dao nói rồi đứng dậy định tiến vào trong bếp, nhưng bị Thẩm Quân Uyên ngăn lại.
Tuy nhiên, Vân Mộng Dao từ nhỏ đã bướng bỉnh đương nhiên sẽ không nghe theo lời anh.
Thấy Vân Mộng Dao nhất quyết muốn vào trong bếp nấu ăn, Thẩm Quân Uyên bất lực nén tiếng thở dài, dịu giọng thỏa hiệp.
"Anh sẽ cho em vào trong, nhưng em chỉ được nhìn thôi, còn lại để anh lo." Dường như biết được Vân Mộng Dao đang suy nghĩ gì, Thẩm Quân Uyên liền nói. "Em cứ tin tưởng vào tay nghề nấu ăn của anh, sẽ không độc chết em đâu. Nếu như em chết rồi anh sẽ thành kẻ góa vợ sống cô độc suốt quãng đời còn lại mất."
Thiếu em, chắc anh sẽ điên mất. Câu cuối cùng, Thẩm Quân Uyên chỉ dám suy nghĩ trong lòng.
Thẩm Quân Uyên cảm thấy thời gian gần đây Vân Mộng Dao đối xử với anh rất lạnh nhạt, xa cách hơn nữa lại thường xuyên tìm cớ tránh mặt anh. Anh nhớ rõ trước kia, Vân Mộng Dao chưa từng đối xử với anh như vậy, điều này không tránh khỏi khiến cho trong lòng Thẩm Quân Uyên dâng lên cỗ cảm giác chua xót.
Phải chăng ông trời đang muốn trừng phạt những lỗi lầm mà anh đã gây ra trong quá khứ.