Ngày diễn ra buổi thử vai của bộ phim 《Khu Ổ Chuột》 cũng đã đến. Ngay từ sớm, Vân Mộng Dao đã đến nơi thử vai, nhưng khi cô đến nơi khu vực chờ thử vai cũng đã có người đến.
"Mộng Dao, em nhớ giữ bình tĩnh nha, không cần phải lo lắng." Đường Cẩm Hi đi bên cạnh nhẹ giọng nói với Vân Mộng Dao. "Chị nghe nói buổi tuyển chọn này là do đích thân đạo diễn và phó đạo diễn cùng với một diễn viên gạo cuội làm giám khảo. Đạo diễn chính là một người cầu toàn, lại độc mồm độc miệng. Cho dù ông ta có nói gì em nhất định đừng chán nản."
Vân Mộng Dao nghe Đường Cẩm Hi nói liến thoắng cũng không có lên tiếng trả lời chủ gật đầu biểu thị mình đã hiểu.
Sống lại một kiếp, Vân Mộng Dao làm sao lại không biết tính cách của đạo diễn chính của bộ phim đó cho được. Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây Vân Mộng Dao cũng đã không ngừng luyện tập nâng cao khả năng diễn xuất của mình. Cho nên cô chắc chắn biểu hiện của mình cũng không quá thậm tệ như trước kia.
"Chị Cẩm Hi, Vân Mộng Dao."
Trong lúc Vân Mộng Dao đang suy nghĩ mông lung chợt nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt cô là hai cô gái một người trang điểm kĩ càng, ăn mặc sang chảnh, đeo kính râm loại lớn che đi nửa khuôn mặt. Còn người kia thì một tay cầm xấp kịch bản, một tay xách đồ ăn mặc cũng khá giản dị đứng đằng sau.
"Đào Kim Ngọc, cô cũng đến đây thử vai sao?"
Đào Kim Ngọc liếc nhìn Vân Mộng Dao một cái khóe môi cong lên khẽ cười nói: "Đúng vậy, em thấy bộ phim này rất hợp với em. Nhưng mà em cũng không ngờ chị Cẩm Hi lại tự mình đưa người mới đi thử vai đấy. Em là nghệ sĩ làm việc cùng chị cũng lâu rồi mà chưa được đãi ngộ tốt như cô ấy đâu."
Nghe vậy hai mắt Đường Cẩm Hi nheo lại nhìn chằm chằm vào Đào Kim Ngọc nhanh chóng đáp lại: "Hiện tại Mộng Dao vẫn chưa có trợ lý riêng lại là người mới, thân là quản lý tôi đương nhiên phải để ý đến cô ấy nhiều hơn. Không giống như cô có trợ lý giúp đỡ từ A đến Z rồi, còn tôi chỉ có nhiệm vụ giúp cô tranh thủ tài nguyên mà thôi."
Đào Kim Ngọc nghe vậy định nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng nhân viên gọi tên mình vào trong phòng thử vai. Trước khi đi, Đào Kim Ngọc còn nói: "Chị Cẩm Hi em vào trước đây. Mà bộ phim này em nhận chắc rồi cho nên chị cũng nên đưa người mới của chị về đi."
Khi bóng lưng Đào Kim Ngọc vừa khuất sau cánh cửa thì cũng là lúc Vân Mộng Dao ngẩng đầu lên. Cô nhìn cánh của đã đóng chặt, gương mặt không có lộ ra một chút biểu cảm nào.
Sở dĩ Vân Mộng Dao bình tĩnh như vậy là vì cô biết rõ Đào Kim Ngọc sẽ bị loại khỏi buổi thử vai này. Hơn nữa vai diễn cô ta muốn đóng với vai diễn của Vân Mộng Dao không giống nhau. Đào Kim Ngọc chọn nhân vật nữ phụ số hai nhân vật này chính là bạn thân của nữ chính trong bộ phim, còn Vân Mộng Dao thì lại muốn giành vai nữ chính.
Đúng lúc này cánh cửa vốn đang đóng chặt một lần nữa mở ra, từ trong phòng, Đào Kim Ngọc vẻ mặt vặn vẹo, hốc mắt hơi phiếm hồng chạy ra.
Hiển nhiên là cô ta đã bị loại.
Lúc này, nhân viên lại gọi những người khác vào nhưng tất cả bọn họ đều bị đuổi ra chỉ sau vài phút. Lúc ra ngoài có người còn ôm mặt khóc rồi lớn tiếng mắng chửi đạo diễn chính.
Rất nhanh đã đến lượt của Vân Mộng Dao, cô đặt kịch bản trên tay xuống băng ghế rồi nhanh chóng theo chân nhân viên vào trong phòng.
Căn phòng được chọn làm nơi diễn thử cũng khá rộng rãi, giữa phòng là nơi giám khảo ngồi xem những người đến thử vai. Người ngồi chính giữa là đạo diễn chính của bộ phim tên là Trần Đức Chính, ngồi bên tay trái ông ta là phó đạo diễn tên là Phùng Bá Hưng, bên tay phải là nam diễn viên được mời làm giám khảo.
Khi vừa nhìn thấy Vân Mộng Dao, gương mặt của Trần Đức Chính thoáng hiện lên vẻ không hài lòng. Ông ta nhìn hồ sơ của Vân Mộng Dao một lượt rồi lại nhìn cô, không để cho Vân Mộng Dao kịp diễn thử đã thẳng tay loại cô ra khỏi danh sách diễn viên.
Chưa kịp làm gì đã bị loại, Vân Mộng Dao có chút không phục, nói: "Đạo diễn, tại sao ông lại loại tôi?"
"Tại vì cô là người mới, chưa có một sản phẩm nào."
Vân Mộng Dao không phục nhíu mày: "Đạo diễn, ông không để tôi thử sao lại biết tôi không phù hợp yêu cầu."
"Vậy cô diễn phân cảnh này đi." Phó đạo diễn nói rồi đưa cho nhân viên một đoạn kịch bản để đem đến cho cô. Nhận lấy đoạn kịch bản, mày liễu của Vân Mộng Dao càng nhíu chặt hơn.
Đoạn kịch ấy khác hoàn toàn với đoạn kịch bản được tung ra để tuyển chọn diễn viên.
"Cô có thời gian mười phút để học thuộc kịch bản."
Vân Mộng Dao gật đầu sau đó tập trung vào học thuộc kịch bản. Học thuộc được năm phút, Vân Mộng Dao liền suy nghĩ đến việc làm thế nào để hiểu rõ tâm lý của nhân vật, làm thế nào để người xem có thể nhập tâm vào bộ phim.
Trong thoáng chốc, Vân Mộng Dao đã biết được bản thân phải diễn như thế nào. Cô nhắm mắt tưởng tượng, sắp xếp lại phân cảnh một lần nữa chờ đến khi mười phút qua đi thì đi ra giữa phòng và bắt đầu diễn.