Lê Minh Tùng trực tiếp không để ý tới cô, ăn từng gắp mì, vài gắp là xong, sau đó gọi người phục vụ vì nãy anh vừa đập xuống bàn một cái mà nhìn vào đây vẻ hăng máu từ đầu tới cuối rồi nói: “Tính tiền.”
“Năm mươi sáu nghìn, thêm thịt và trứng thì tiệm chúng tôi mời khách.” Người phục vụ cười nói.
“Anh Tùng, em còn chưa ăn xong mà.”
Lê Minh Tùng cũng không nhìn cô, chỉ nói khẽ: “Anh tính tiền rồi vào trong xe chờ em, em cứ từ từ ăn là được.” Có lẽ vì cố ý muốn để người phục vụ kia nhìn thấy, giọng anh lại mềm đi một chút.
Một trăm rưỡi đưa cho người phục vụ kia ngay trước mặt Thanh Thu, người phục vụ lưu loát lấy một trăm nghìn trả lại anh, “Thưa anh, chín tư nghìn tiền thừa.”
Cằm suýt nữa lại rớt xuống đất, nghĩ ngày xưa cô cầm bảy mươi nghìn muốn tìm tiền lẻ anh còn ngăn cản, nhưng bây giờ, anh cũng đã học được việc để người ta lấy tiền lẻ, “Anh Tùng, anh…”
“Mau ăn đi, anh lên xe xem tài liệu chút.” Căn bản không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cố ý trước khi rời đi còn để người ta lầm tưởng anh có việc phải làm, Thanh Thu không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ăn mì trong bát, Lê Minh Tùng, anh thực sự đổi tính rồi.
Anh thay đổi khiến cô hơi khó tin nổi, nhưng, từ khi đến quán ăn nhỏ này, từ khi hai bát mì đặt trước mặt nhau, từ khi anh cầm tiền lẻ đi ra khỏi quán, tất cả đều bất chợt khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh lại chợt thay đổi.
Trở nên, gần gũi như vậy.
Nhưng còn trái tim thì sao, cũng vẫn xa xôi như vậy, người anh yêu, vẫn mãi là Phương Thu mà không phải cô.
Ra khỏi quán ăn, đầu cô cúi rất thấp, nói thật, thân phận của cô bây giờ khiến cô rất mất tự nhiên, Lê Minh Tùng, không có gì làm khó được cô hơn cái tên này.
“Mẹ, nhanh lên xe nào.” Lúc cô đang có vẻ kháng cự không muốn lên xe của Lê Minh Tùng thì trong chiếc BMW lại vọng ra tiếng của Quỳnh Quỳnh, tiếng nói kia làm cho Thanh Thu chợt ngẩng đầu.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, sao các con lại tới?”
Ngạc nhiên bước nhanh về phía bọn trẻ, nhưng lập tức, mặt cô lại xụ xuống, ngồi vào trong xe, “Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, ba nuôi đồng ý để các con đi sao?”
“Vâng, ba cử người đi đón chúng con.”
“Đi đón ở đâu?” Trực tiếp coi như không thấy Lê Minh Tùng tồn tại, giờ Thanh Thu chỉ hỏi bọn trẻ.
Lê Minh Tùng cũng không lên tiếng, chỉ phất phất tay với tài xế, xe liền nhanh chóng rời khỏi quán ăn này.
“Nhà bà ngoại ạ, mẹ, chúng con không thích dì Bùi Tuệ, nên chú Ngô vừa tới chúng con liền theo chú Ngô đi.”
“Quỳnh Quỳnh, mẹ hỏi là ba nuôi con đồng ý sao?”
“Chuyện này… hình như là đồng ý ạ.”
“Cái gì gọi là hình như, con nói cho rõ ràng.” Cô bé nói mà khiến Thanh Thu thấy mơ hồ.
“Ba nuôi ban đầu không đồng ý, nhưng sau đó chú Ngô đưa cho ba một tờ giấy, ba bèn để cho chúng con đi theo chú Ngô.” Thùy Thùy tiếp lời, trả lời Thanh Thu rất nghiêm túc.
“Lê Minh Tùng, anh viết cái gì cho Minh Vũ?”
“Không có gì.” Khóe môi tràn đầy ý cười, Lê Minh Tùng ra vẻ cao sâu khó lường.
Cô tin thì mới là lạ, “Bây giờ em gọi cho Minh Vũ.” Vừa nói, cô vừa cầm điện thoại lên.
“Thanh Thu, bọn trẻ đều đang ở đây, nếu em không sợ anh ta sẽ phải khó coi, thì em cứ gọi đi.”
Điện thoại di động giơ lên rồi lại từ từ hạ xuống vì lời nói của Lê Minh Tùng, Thanh Thu đã biết, trên tờ giấy nhất định đã viết chuyện làm cho Bùi Minh Vũ khó chịu, cho nên anh ta mới bất đắc dĩ giao Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cho Tiểu Ngô, nghĩ nghĩ mà trong lòng thấy đau xót, hành vi của Lê Minh Tùng đối với Bùi Minh Vũ quả thực sự rất không công bằng, nhưng trên đời này, ở đâu lại có công bằng chân chính được chứ.
Im lặng không nói, Thanh Thu không nói gì thêm, nhưng khi nhìn bọn trẻ rốt cuộc cô cũng không vui nổi, lòng cô rất nặng nề, là vì Bùi Minh Vũ.
Bùi Minh Vũ đối xử với mình, có chỗ nào sai sao?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không vui sao? Mẹ, sao mẹ lại ở bên cạnh ba?” Thùy Thùy phe phẩy cánh tay của cô, nhưng câu hỏi nó hỏi cũng khiến Thanh Thu khó có thể trả lời, cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trước đây, cô còn nói với bọn trẻ cô không muốn ở bên Lê Minh Tùng, nhưng bây giờ, tất cả bất chợt thay đổi, khiến cô bây giờ còn chưa tiêu hóa được quan hệ mới giữa Lê Minh Tùng với cô.
“Mẹ, ba không phải là trăng hoa và đàng điếm sao? Mẹ tha thứ cho ba rồi?” Bọn nhóc lại rất cẩn thận ghi nhớ lời Sa Duy Hân nói, không quên chút nào.
Lê Minh Tùng ở bên cạnh thì sắc mặt liên tục thay đổi, “Thùy Thùy, ai nói ba trăng hoa và đàng điếm?”
“Ba, con là Quỳnh Quỳnh không phải Thùy Thùy, cha đừng oan uổng cho Thùy Thùy, là Trọng Quỳnh Quỳnh con nói.”
“Quỳnh Quỳnh, em cũng muốn nói như vậy, lời chú Sa nói nhất định không sai, chú ấy chính là bạn nối khố của ba mà.”
“Thùy Thùy. . .” Thanh Thu không nói, câu này của Thùy Thùy đã lôi Sa Duy Hân ra, bọn nhóc chính là như vậy, luôn lo phần đầu mà không để ý đến đuôi.
“Mẹ, sao vậy?” Thùy Thùy chớp chớp đôi mắt to vô tội, cô bé còn nhỏ chưa phản ứng kịp với quy tắc ngầm của người lớn.
Một tiếng thở dài, không trách được bọn trẻ, bên kia, Lê Minh Tùng cầm điện thoại di động lên, hình như đang gửi tin nhắn, không cần nghĩ không cần đoán, kẻ ngu cũng biết anh gửi tin nhắn cho ai.
Sa Duy Hân, anh ta sắp xui xẻo rồi, Thanh Thu quay đầu ôm Thùy Thùy, không thể dọa con nít, “Không có việc gì, qua đây mẹ ôm.” Có điều, đợi đến khi chỉ có cô và Thùy Thùy, cô phải dạy dỗ Thùy Thùy thật tốt, không thể học đòi lời nói của người lớn rồi bán đứng người ta được.
“Tinh”, tiếng tin nhắn, Sa Duy Hân trả lời thật nhanh, Thanh Thu nhìn điện thoại di động của mình, thật sợ Nguyễn Thủy Tiên hoặc Sa Duy Hân giờ đến đập cô một trận.
“Mẹ, con nói ba trăng hoa nên ba mất hứng có phải không?” Thùy Thùy vẫn còn đang suy đoán sắc mặt hai người lớn sao lại đều thay đổi liên tục.
“Không phải.”
“Vậy…”
“Ba đang tức lời chú Sa của con nói.”
“À.” Thùy Thùy lập tức phản ứng lại, thì ra là vì thế, cô bé lập tức nhảy từ trên người Thanh Thu xuống, sau đó đến cọ cọ trước người Lê Minh Tùng, Lê Minh Tùng đang chăm chú gửi tin nhắn, cũng không hề phát hiện ra cô nhóc kia đã đến trước người anh “cọ”, Thùy Thùy lập tức giành lấy điện thoại di động của Lê Minh Tùng, “Ba, ba thật hẹp hòi.”
“Hả…” Thùy Thùy hành động bất ngờ làm Lê Minh Tùng cả kinh không kịp đề phòng, ngẩng đầu nhìn Thùy Thùy, mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Không, ba không keo kiệt, nhanh trả lại điện thoại di động cho ba.”
“Con xem thử xem ba gửi tin nhắn gì?” Mắt to chân thành nhìn sang.
Lê Minh Tùng không coi là chuyện gì lớn, đứa bé mới năm tuổi có thể đọc hiểu cái gì chứ, tám mươi phần trăm là ngay cả chữ cũng không biết mấy, nhưng anh sai rồi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mặc dù chưa biết viết, nhưng trí nhớ của hai đứa cực kỳ tốt, đã nhận diện được rất nhiều chữ.
Thùy Thùy bắt đầu đọc tin nhắn lên: “Sa Duy Hân, lát nữa tôi gọi điện nói cho Thủy Tiên biết chuyện cậu với cô người mẫu kia…”
Phần còn lại, Lê Minh Tùng chưa viết xong.
Lê Minh Tùng đưa tay chợt giật lại điện thoại di động của mình, “Thùy Thùy, chuyện của người lớn trẻ con không thể tham gia.”
“Nhưng mọi người là người lớn vẫn cho chúng con tham gia mà, chú thủ trưởng chuyên nói chuyện của ba cho chúng con biết, giờ vì con đã nói nếu chú thủ trưởng nói cho con biết, ba sẽ… chú thủ trưởng.”
Sắc mặt Lê Minh Tùng thay đổi liên tục, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, “Thùy Thùy, ba và chú cả chỉ đùa thôi.”
“Thật sao?”
“Thật.” Trả lời không chút nghĩ ngợi, Lê Minh Tùng sợ hai đứa bé này luôn rồi.
“Nhưng con không tin, làm thế nào đây? Ba, ba thật keo kiệt.”
Lê Minh Tùng suýt nữa thì phun ra máu, bị Sa Duy Hân hãm hại thì thôi không nói, hiện tại lại còn bị bọn trẻ chế nhạo, không cam lòng nhìn sang Thùy Thùy, “Không, ba và chú thủ trưởng con là bạn nối khố, từ nhỏ đã chơi với nhau quen rồi, nói gì cũng không coi là thật đâu.”
“Vậy ba không trăng hoa và đàng điếm đâu, có phải không?” Thùy Thùy vẫn chưa tin, ánh mắt nhìn anh cũng mang vẻ cảnh giác, “Ba đối xử không tốt với mẹ, ba không thích mẹ, có phải không?”
Truy hỏi liên tiếp hai câu có phải không, Lê Minh Tùng thực sự khó trả lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!