Anh ôm cánh tay rồi ngồi thẳng dậy: “Trọng Thanh Thu, bây giờ thì em nói đi.”
Cô che miệng rồi khẽ ho một tiếng, cố gắng làm cho bản thân mình bớt khẩn trương, lúc này thì cô mới từ tốn nói: “Minh Tùng, cho dù anh có thừa nhận hay không, nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chính là con gái của anh, em không muốn hai đứa bé phải khổ sở.”
“Chuyện này sao có thể chứ?” Lê Minh Tùng khẽ lắc đầu, vẻ mặt của anh tràn ngập sự không tin tưởng: “Trọng Thanh Thu, em vẫn luôn nói Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của anh, vậy em nói cho anh biết là anh đã lên giường với em vào ngày nào, tháng nào và ở đâu?”
Anh không tin, quả nhiên là anh vẫn chưa tin, cô giống như một tên lừa đảo vậy, nhưng mà cũng không thể trách anh được, anh thật sự không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó, cho nên sao anh có thể tin chuyện Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con gái của anh được, một người đàn ông và một người phụ nữ chưa từng lên giường với nhau thì sao có thể có con được.
Nhưng mà vấn đề này của anh làm cho cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bây giờ thì cô đã không thể quay đầu lại rồi: “Minh Tùng, anh còn nhớ ngày sinh nhật của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không?”
Lê Minh Tùng có phần mê mang mà lắc đầu: “Anh chỉ nhớ là sinh nhật của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng gần với sinh nhật của Vũ.” Còn ngày chính xác thì anh không nhớ, anh thật sự là không nhớ rõ, anh cần gì phải cố ý nhớ rõ về hai đứa bé không liên quan gì đến mình chứ.
Thanh Thu lập tức cầm lấy bàn tay của anh, sau đó viết từng con số vào trong lòng bàn tay của anh.
Năm đó.
Tháng đó.
Ngày đó.
Đó là ngày mà cô vất vả sinh ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Ngày hôm đó cô thập tử nhất sinh.
Khi người phụ nữ sinh con thì quả thật là thập tử nhất sinh, bây giờ nghĩ lại thì cô vẫn còn thấy sợ, nếu như người làm mẹ là cô mà có mệnh hệ gì thì hai đứa bé kia không phải là không có nơi nương tựa sao, nhưng may mà có Bùi Minh Vũ ở bên chăm sóc cho cô, thậm chị khi cô ở cữ cũng là do anh ta chăm sóc.
Ngày đó cũng là ngày Lê Minh Tùng vứt cho cô một tờ séc, làm cho cô đau khổ, cũng bởi vì sự xuất hiện của anh, những lời anh nói và tờ séc của anh nên cô mới bị ép rời khỏi bệnh viện dù mới làm phẫu thuật xong.
Bởi vì Vũ Hương nên cô mới đau lòng như vậy, nhưng mà đến cuối cùng thì mới phát hiện ra mọi thứ chỉ là hiểu lầm, thì ra Vũ Hương không phải là người phụ nữ của anh, đứa con của Vũ Hương cũng không phải là của anh.
Vũ cũng đã lớn rồi.
Có rất nhiều chuyện, phải đích thân mình xác nhận thì mới được.
Lê Minh Tùng bởi vì uống quá nhiều rượu nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cô nhìn vào ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: “Anh tính xem, dựa vào ngày sinh của hai đứa bé thì anh chắc là cũng đại khái biết được ngày mà em có bầu rồi nhỉ.”
Lê Minh Tùng thật sự bắt đầu tính, nhưng mà mới được một lúc thì anh đã trợn tròn mắt: “Trọng Thanh Thu, chính là ngày này của mấy năm trước đúng hay không?”
Thanh Thu mỉm cười, cuối cùng thì Lê Minh Tùng đã hiểu ra: “Đúng vậy, chính là ngày này năm đó, cũng chính là buổi tối chúng ta cùng nhau uống rượu ở trong chung cư, anh đã uống rất nhiều, sau đó…”
Sắc mặt của Lê Minh Tùng thay đổi: “Sau đó thì sao?” Hôm đó là ngày Phương Thu lấy chồng, Thanh Thu nói muốn uống rượu nên anh cùng uống với cô, thật ra, hôm đó anh cũng rất không vui, anh là người càng muốn uống rượu, và kết quả là anh đã uống rất nhiều.
“Sau đó anh không ngừng lôi kéo em, gọi em là “Thu”, rồi thì… thì…” Cái gì phải xảy ra thì cũng đã xảy ra, Thanh Thu đỏ mặt, cuối cùng thì cô đã nói ra mọi chuyện, trái tim cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thì ra việc giữ bí mật cũng làm cho trái tim cảm thấy nặng nề như vậy, cuối cùng cô đã được hoàn toàn giải phóng rồi.
Lê Minh Tùng lập tức nhớ đến vết máu mà sáng hôm đó anh nhìn thấy ở trên ga giường: “Như vậy thì hôm đó em vốn không phải là đến tháng, có đúng hay không?”
Thanh Thu khẽ mím môi rồi gật đầu.
Lê Minh Tùng sững sờ, anh nhìn Thanh Thu khoảng mười giây rồi mới hoàn hồn.
“Trọng Thanh Thu, em thế mà lại dám gạt anh, lừa dối anh nhiều năm như vậy, hại anh vẫn luôn bảo Tiểu Ngô đi tìm ba ruột của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhưng không nghĩ đến thì ra là… là…” Anh không nói nên lời, sau đó với người lấy ly rượu ở trên bàn rồi uống cạn, anh đang cố gắng tiếp nhận tất cả những thông tin mà mình mới biết được.
Quá mức chấn động, chấn động đến mức làm cho Lê Minh Tùng có cảm giác dòng máu trong cơ thể mình đang sôi sục, anh chưa bao giờ có thể tưởng tượng được việc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của mình, bây giờ tính kỹ lại thì mới thấy sinh nhật của hai đứa bé đúng là ngày hôm đó, anh lại quên mất ngày hôm đó anh đã nói những gì.
Lê Minh Tùng nhìn người phụ nữ ở trước mặt thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng: “Vì sao em không nói sớm cho anh biết?” Anh bị những lời kia của Thanh Thu làm cho ngơ người, đến bây giờ anh vẫn không có cách nào có thể tiếp thu được điều này, tất cả những điều này đều không thể tin được, bởi vì anh không hề nhớ gì về chuyện đêm hôm đó cả.
“Em…” Thanh Thu lại cắn môi theo thói quen: “Em không muốn dùng chuyện này để trói buộc anh, không muốn anh phải chịu trách nhiệm vì những điều đó, dù gì đêm đó anh cũng uống rất nhiều.”
“Em muốn trốn khỏi anh như vậy sao?” Sắc mặt của Lê Minh Tùng trở nên xanh mét, xảy ra chuyện lớn như vậy thế mà cô lại không nói cho anh biết, còn giấu kín như vậy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của anh, anh vẫn luôn đắm chìm vào trong tin tức đó, giống như là đang nằm mơ vậy.
“Sau đó… sau đó em đã nói với anh là em có thai, nhưng mà anh nói… anh nói…” Anh nói cô muốn lấy đứa con để trói buộc anh, làm cho cô không dám nói đó là con của anh, khi đó, tất cả những gì mà cô làm đều là vì ông nội.
Chỉ trong thời gian ngắn mà khuôn mặt của Lê Minh Tùng thay đổi như là tắc kè hoa vậy, sau đó anh nhìn cô định mở miệng ra nói mà không nói nên lời, anh nhớ đến tất cả những thứ mà mình đã làm với cô, thì lập tức kéo cô lại rồi ôm chặt ở trong lòng: “Vì sao em không nói sớm hơn? Vì sao không nói sớm hơn?” Anh không ngừng lặp lại những lời này, anh thật sự không biết nên miêu tả cảm xúc của mình vào lúc này như thế nào nữa.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của anh, trách không được khi mới gặp là anh đã thích hai đứa bé này rồi, hai khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như vậy…
Đúng rồi, không chỉ là giống Thanh Thu, mà cũng giống Phương Thu, tuy Phương Thu đã quay về nhưng anh và Phương Thu vĩnh viễn cũng không có hy vọng, cánh tay ôm lấy Thanh Thu càng thêm chặt, làm cho cô phải nhíu mày, một lúc lâu sau thì cô không thể nhịn đau được nữa rồi: “Minh Tùng, anh… anh làm em đau.”
Nhưng mà Lê Minh Tùng lại không có chút phản ứng nào, vẫn ôm chặt lấy cô như cũ.
Thanh Thu thử cố gắng nói to hơn: “Minh Tùng, anh buông em ra, đau quá.”
“À…” Cuối cùng thì anh cũng bị giọng nói của cô làm bừng tỉnh, sau đó ngay lập tức buông cô ra, ý thức của anh đến bây giờ mới trở về, khi nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình thì anh thật sự không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nhưng mà anh lập tức cảm thấy bản thân phải dạy dỗ cô một phen: “Trọng Thanh Thu, em thật sự nên sớm nói ra sự thật cho anh biết, em hại anh phải tra xét hết người này đến người khác, anh còn biết cả nhóm máu của Bùi Minh Vũ và Hoàng Cảnh Hưng nữa, kết quả là không cùng nhóm máu với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.”
“Em đã nói từ lâu rồi, em đã nói với anh từ lúc ông nội còn sống, là anh không tin em thôi.” Cô cúi đầu, có chút không được tự nhiên, nhưng lời này của cô là sự thật, trước đây đúng là Lê Minh Tùng đã không tin cô.
“Ngày hôm sau em nên nói chuyện đêm đó cho anh biết, em không biết chứ anh còn… anh còn… anh còn cho rằng có người cưỡng bức em nên mới có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.” Hai đứa bé quá giống cô, cho nên không ai có thể dựa vào khuôn mặt của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh để đoán xem ba ruột của hai đứa bé là ai.
Bây giờ biết rồi thì anh chỉ muốn làm thịt cô thôi.
Bây giờ anh chấn động nhiều hơn là vui vẻ, đối với anh thì chuyện của hai đứa bé giống như là một giấc mơ, không hề chân thực.
“Trọng Thanh Thu, em đúng là đáng đánh mà.” Anh quát lên, nhưng khi anh nhìn thấy sự sợ hãi ở trong ánh mắt của cô thì anh lập tức kéo cô lại mà không nghĩ ngợi gì cả, cánh tay của anh ôm lấy eo cô, đôi môi cũng nhanh chóng hôn lên môi cô, căn bản không cho cô có cơ hội và không gian để từ chối.
Mềm nhũn, khi môi của hai người chạm vào nhau thì Thanh Thu không còn suy nghĩ được gì nữa, cô luống cuống, rối bời, cô quên phải tránh né người đàn ông ở trước mặt này.
Nụ hôn này, mang theo một chút ngang ngược, mang theo một chút vui vẻ, mang theo cảm giác như đây là một giấc mơ, tất cả ùn ùn kéo đến thế giới của cô, cô thậm chí còn không nhìn thấy gì hết, giống như là không khí xung quanh cô đều đang xoay tròn, cô chỉ ngửi thấy mùi nước hoa trộn lẫn mùi hương nam tính ở trên người anh.
Môi của anh quấn quýt lấy môi của cô, lưỡi của anh cũng nhanh chóng tiến vào rồi quấn lấy lưỡi của cô, cảm giác kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, làm cho cô đắm chìm trong nụ hôn của anh, căn bản là không thể tự kiềm chế được…
Ai cũng không biết là người nào đang làm cái gì.
Tất cẩ đều trở thành tự nhiên.
Nhưng tia sáng lờ mờ trong phòng VIP của Phong Gian đã thành công tạo ra sắc màu mơ mộng, như là rõ ràng lại như là mông lung.
“Thu…” Bởi vì nụ hôn nên những lời nỉ non của anh cũng trở nên hỗn loạn, đầu lưỡi của anh câu lấy đầu lưỡi của cô, khoang miệng cũng tràn ngập mùi thơm dịu dàng trên cơ thể cô.
Trong trí nhớ của cô, đêm hôm đó là đau nhức, và còn có cả cảm giác kỳ lạ sau khi sự đau nhức đó biến mất.
“Minh Tùng…” Cô nhẹ nhàng gọi.
Nụ hôn vẫn còn tiếp tục, anh thích mùi thơm ngọt ngào của cô, nó không giống với những người phụ nữ khác của anh, nói thật là cô rất ngây ngô, ngây ngô đến mức còn không biết phải đáp lại nụ hôn sâu của anh như thế nào.