Nhưng lập tức, tay anh lấy thuốc mỡ trong cái lọ kia rồi nhẹ nhàng bôi vào, cảm giác lành lạnh khiến cơ thể cô ý thức được mà run lên, lập tức nói: “Đừng… Đừng động vào tôi.”
“Thêm một lát là được rồi, bằng không thì hai ba ngày tới em cũng không thoải mái được đâu.”
Cần lâu như vậy sao? Cô chẳng biết gì cả, thuốc mỡ vẫn đang tiếp tục được bôi lên chỗ đó của cô, cảm giác mát lạnh kia khiến cơn đau của cô cũng mất dần đi, cắn chặt môi, cho dù bây giờ cô có phản kháng thì cũng bị anh ta nhìn thấy hết rồi, chuyện này thật không công bằng, tại sao mỗi lần người bị nhìn sạch đều là cô?
Lại bôi thêm vài cái nữa, lúc này người đàn ông này mới bỏ tay ra, sau đó anh mới ngồi xuống giường rồi đứng dậy, hai tay bị trói cùng nhau của Thanh Thu giãy giụa, cô muốn che chỗ kia của mình lại, bằng không cô sẽ ngại chết mất.
Nhưng không ngờ người đàn ông này lại khẽ kêu lên: “Nằm yên, anh đi lấy băng vệ sinh cho em, nếu không trên quần lót sẽ dính mất lớp thuốc mỡ vừa bôi.”
Thanh Thu chỉ cảm thấy tai mình có vẻ như bị ù rồi, nhất định là cô đã nghe nhầm rồi, sao Lê Minh Tùng lại có thể đối xử tốt với cô như vậy được chứ?
Nhưng khi cô còn chưa hoàn hồn lại thì một miếng băng vệ sinh đã được đưa đến trước mặt cô: “Này, của em, cái này em tự làm đi.” Mặt không đỏ, cũng không mất tự nhiên, Lê Minh Tùng cứ tự nhiên như vậy mà đưa băng vệ sinh cho cô, giống như hình ảnh giữa cô và anh như vậy đã từng có vô số lần giống vậy xảy ra rồi vậy.
Nhưng, hình ảnh như vậy vào lúc này lại kỳ lạ đến vậy.
“Anh, anh quay mặt đi.” Thấy anh ta vẫn đứng ở trước giường, cô nghĩ tự đánh mình trên bãi biển luôn rồi.
Lúc này Lê Minh Tùng mới xoay người đi, sau đó bước đi thoải mái ra ngoài.
Trọng Thanh Thu rất muốn đuổi theo đánh anh ta vài phát, nhưng váy của cô vẫn chưa mặc hẳn hoi nên cô không thể đuổi theo được, không được, không thể bỏ qua cho anh ta như thế được: “Lê Minh Tùng, anh quay lại đây cho tôi.” Cô chỉ bảo anh ta quay mặt đi chứ không bảo anh ta đi ra.
Từ hành lang vọng lại giọng nói đàn ông hấp dẫn: “Sao vậy?”
“Quay lại đây!” Vội vội vàng vàng mặc váy lại hẳn hoi rồi cô mới hét về phía anh ta đang ở ngoài cửa.
Ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân rất khẽ, nếu không phải cô đang vểnh tai lên nghe thì chắc chắn cô cũng không nghe thấy.
Anh đứng trước cửa rồi ghé mặt vào cạnh cửa hỏi: “Có chuyện gì, nói đi.”
“Tại sao anh phải đối xử tốt với tôi?” Nếu như đàn ông đối với phụ nữ chỉ vì tình, vậy thì, chỉ cần làm sạch sẽ chút rồi bỏ đi, sẽ không làm những chuyện khiến phụ nữ phải hy vọng, bởi vì, những hành vi như vậy quá thân thiết, giống như anh và cô đã làm vợ chồng lâu năm rồi vậy, nhưng, bấm ngón tay tính ra thì số lần hai người ở bên nhau mới có ba lần mà thôi.
Con số này chính xác tuyệt đối, không có một chút sai sót nào, đây cũng là điều khiến Trọng Thanh Thu bắt đầu cảm thấy nghi ngờ tại sao Lê Minh Tùng lại đối xử với cô tốt như vậy?
Lông mi hơi cong, Lê Minh Tùng khẽ cười: “Chỉ có một lý do.”
Thấy anh chỉ trả lời qua loa câu hỏi của cô, trái tim cô bỗng nhảy lên: “Anh nói đi, là lý do gì?”
“Bởi vì em là mẹ của Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh.” Đáp án này được rồi chứ, thực ra, tối qua lúc ở trong xe anh đã biết anh làm chỗ ấy của cô bị thương, chỉ là ở trên xe không có gì hết nên anh mới không thể bôi thuốc ngay lúc đó cho cô được, vốn định về nhà rồi sẽ đưa thuốc cho cô, nhưng người phụ nữ này lại không biết bôi thuốc, bất đắc dĩ hôm nay anh mới phải tự mình ra tay.
Trái tim cô khẽ run lên, trong đầu bỗng nghĩ, trên tay anh ta có thuốc, hơn nữa lúc nãy anh ta bôi thuốc cho cô có vẻ rất thành thạo, vậy có phải anh ta cũng đã từng bôi thuốc cho nhiều người phụ nữ khác rồi không?
Nghĩ đến chuyện này cô bỗng nhiên lại cảm thấy buồn nôn, cô “ọe” lên một tiếng, Thanh Thu chạy thẳng vào phòng vệ sinh, cô thực sự rất muốn nôn ra, ngón tay anh ta cũng từng động đến những người phụ nữ khác như vậy sao, đặc biệt là Phương Thu, chắc chắn là có.
Đang nắm tay vịn của phòng tắm, phía sau, người đàn ông kia lại hỏi vu vơ: “Đừng nói với anh là em lại có rồi nhé.”
Giọng điệu này của anh ta khiến chút thiện cảm của cô về anh còn sót lại lúc trước hết sạch, một chút cũng không còn: “Lê Minh Tùng, anh thật buồn nôn.” Nói xong, Thanh Thu chạy vào phòng tắm rồi cởi quần áo rồi vặn vòi nước ra, khi hơi nước nóng bốc lên, cô cảm thấy bản thân như muốn phát điên rồi, vẫn cảm thấy buồn nôn, cô không chịu nổi mà ho khan, rồi nôn hết những thứ vừa ăn lúc nãy ra ngoài.
Một lúc lâu sau cô mới thấy thoải mái hơn một chút, những giọt nước nóng trên vòi hoa sen rơi xuống, chỗ nào trên người cô cũng là nước, chắc anh ta đi rồi nhỉ?
Cô nghĩ nếu là có thì cũng không thể có nhanh như vậy được, chẳng ai biết rõ hơn cô là cô có đàn ông hay không.
Đàn ông, trong cuộc đời của cô liệu có giống như khách qua đường hay không? Dù sao cũng không thể giữ lại được, giống như Hoàng Cảnh Hưng hay là Lê Minh Tùng.
Tắm một lúc lâu, lúc này mới như con mèo đẩy cửa phòng tắm ra, quả nhiên trong phòng thật là yên tĩnh, anh ta đi rồi.
Thanh Thu từ từ bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một tấm khăn tắm, vừa đi về phía tủ quần áo vừa nhớ đến hình ảnh Lý Ngọc Huyền hôm đó cũng giống hệt như cô lúc này vậy.
Chỉ là hôm nay không có thêm người phụ nữ thứ hai nào đến nữa.
Chẳng nhẽ những gì Lê Minh Tùng nói hôm đó, tất cả đều là màn kịch mà Lý Ngọc Huyền tự biên tự diễn ra hay sao?
Những thứ đó, cô đã không thể đi kiểm chứng lại được nữa rồi.
Thân dưới tuy vì tắm bằng nước nóng nên cũng đã dễ chịu hơn nhiều rồi, nhưng chỗ đó vẫn còn đau, tuy không phải là rất đau nhưng cũng khiến cô đi lại mất tự nhiên, nghĩ lại lúc nãy mình tức giận nên đã rửa sạch chỗ thuốc mà Lê Minh Tùng đã bôi cho cô, cô cũng không biết mình đúng hay sai nữa, nhưng mà người khó chịu lúc này chính là cô.
Trên chiếc bàn ở đầu giường, lọ thuốc kia vẫn còn, nó lặng lẽ nằm ở đó nhưng bên ngoài lại rất bắt mắt, muốn cô phớt lờ nó cũng khó.
Giọt nước rơi tí tách xuống, mấy năm như vậy rồi, ngay cả lúc ở cữ cô cũng không nỡ cắt tóc đi, bởi vì cô thích tóc dài, mọi người đều nói phần lớn đàn ông đều thích phụ nữ để tóc dài, nhưng thực ra, phụ nữ mới là người thích tóc dài nhất.
Có lẽ cô phải tự bôi lại thuốc cho mình rồi, con người ta không nên bỏ mặc không quan tâm đến sức khỏe của mình được.
Cô đi chân đất đến chiếc bàn ở đầu giường nhưng lúc đang giơ tay ra lấy lọ thuốc kia thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng trẻ con khàn khàn: “Trọng Thanh Thu, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Rõ ràng đây là tiếng của bọn nhỏ giả giọng làm quái thú, rất giống với Quỳnh Quỳnh, lọ thuốc trong tay nhanh chóng được giấu về phía sau, sau đó quay người lại: “Quỳnh Quỳnh, con ra đây cho mẹ, không được phép giả thần giả quỷ nữa.” Âm thanh kia giống như được phát ra từ trong tủ quần áo.
“Mẹ, chán mẹ quá đi, dù gì mẹ cũng phải đi tìm con đã chứ, sau đó mới bắt con ra chứ.” Quỳnh Quỳnh đẩy cửa bước ra không vui, cái miệng nhỏ cũng bĩu dài ra: “Mẹ chẳng hài hước gì cả.”
“Ha ha, Quỳnh Quỳnh à, con làm mẹ giật cả mình, sao lại tự mình chạy xuống đây? Thùy Thùy đâu rồi?”
“Không nói cho mẹ biết đâu.” Quỳnh Quỳnh cười thần bí, tay bịt miệng nói nhỏ.
Chỉ là một động tác nhỏ của đứa nhỏ không để ý đến đã khiến Thanh Thu cảnh giác ngay, ngước mắt lên nhìn xung quanh, bỗng cô nhìn thấy tấm rèm cửa bằng nhung hình con thiên nga ở góc cửa bị vén lên giống như có người đã động đến nó, nên nó đã không được ngay ngắn như lúc trước nữa, còn nữa, cô nhớ nó cũng không được buông thõng xuống như thế kia, mà là được móc lên cái móc ở một bên.
Một mảng vủa rộng vừa dày như vậy, vậy thì phía sau một người lớn đứng nấp ở đấy cũng đủ, vậy còn tấm rèm cửa rơi xuống đất kia thì sao.
“Quỳnh Quỳnh, nào, đến đây mẹ bế, chúng ta lên lầu tìm Thùy Thùy thôi, nếu không nó mà không thấy con đâu sẽ lo lắng lắm đấy.”
“Mẹ ơi, mẹ định mặc như vậy lên lầu sao?” Quỳnh Quỳnh được Thanh Thu bế lên nên nó thơm lên mặt mẹ nó một cái, đồng thời đứa nhóc cũng nhỏ giọng nói: “Thùy Thùy không ở trên lầu đâu, mà là ở đây này, còn cả ba nữa.”
“Hì hì”. Thanh Thu cười, cuối cùng thì cũng là đứa con cô sinh ra, coi như là không phản bội cô: “Nói cho mẹ biết, hai người họ có phải đang đứng nấp sau tấm rèm kia không?”
“Mẹ à, mẹ giỏi thật đấy.” Cái miệng nhỏ lại thơm thêm một cái nữa, vẻ mặt rất sùng bái, chỉ thiếu mỗi không hỏi Thanh Thu làm sao lại đoán ra được thôi: “Mẹ ơi, nếu như con trốn trong tủ kia không nói gì thì có phải chỗ con trốn sẽ khó tìm hơn không?”
“Ừ, đúng vậy.” Thơm lại Quỳnh Quỳnh một cái, bọn nhỏ rất để tâm đến chuyện được công nhận, có điều, Quỳnh Quỳnh của cô thật sự rất thông minh.
“Quỳnh Quỳnh, con vẫn thân với mẹ nhất, con xem, Thùy Thùy chẳng quan tâm gì đến mẹ cả, mẹ đưa con ra ngoài chơi nhé!” Cô cố ý nói như vậy để cho Thùy Thùy đứng sau tấm rèm nghe.
“Vâng ạ vâng ạ, mẹ là tuyệt nhất!”
“Con có muốn đi thả diều không?”
“Nhưng mà chúng ta có diều không?”
Thanh Thu nháy mắt: “Mẹ sẽ biến ra.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!