Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc

“Mặc kệ mặc kệ, con với Thùy Thùy đều muốn cưỡi trên vai ba, hơn nữa muốn cùng cưỡi cơ, ba tự nghĩ cách đi, nếu như không được con sẽ đi tìm mẹ, bây giờ bọn con đi, bọn con không cần người lăng nhăng như ba làm ba nữa.”

Thanh Thu cố nhịn mãi để không phát ra tiếng cười, bước nhẹ nhàng xuống cầu thang, hai đứa con của cô, cô càng ngày càng yêu bọn chúng rồi.

“Được rồi, để các con cưỡi, mỗi đứa một bên.” Lê Minh Tùng nói bằng giọng hờn tủi.

“Vâng, vậy còn được.” Thùy Thùy đồng ý, vẻ mặt rất vui mừng.

Lúc Thanh Thu đi đến đầu cầu thang thì Lê Minh Tùng ở trong phòng khách đang cúi xuống để cho Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh cưỡi lên vai mình, đây là lần đầu tiên Thanh Thu nhìn thấy Lê Minh Tùng có vẻ chẳng ra sao như vậy, thậm chí còn thảm hại hơn cả lúc anh ta bị thương, Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh đã khiến anh ta thay đổi rồi.

Hai đôi chân nhỏ bé nhanh chóng nhảy lên vai Lê Minh Tùng: “Mau đứng dậy, chạy quanh phòng khách mười vòng, bằng không, con không tha thứ cho ba đâu.”

“Không được, phải chạy năm mươi vòng, bằng không, con cũng không tha thứ cho ba đâu.” Mười vòng của Quỳnh Quỳnh đã toi rồi, không ngờ Thùy Thùy lại còn ác hơn, xem ra hai đứa muốn đè bẹp Lê Minh Tùng.

“Thùy Thùy, chúng ta thương lượng đi, lấy cái của chị con làm chuẩn đi.”

“Không được, hôm nay chị nói không tính, lời của đứa làm em như con mới được tính, nhất định phải năm mươi vòng, bằng không, ba để bọn con xuống, bọn con cũng có chân, tự bọn con cũng có thể đi được, không cần ba tiễn.”

Đây là sự uy hiếp trắng trợn của Quỳnh Quỳnh, Lê Minh Tùng thở dài rồi liếc nhìn xung quanh, người làm trong nhà đã bị anh đuổi đi từ lâu rồi, hôm nay, anh muốn tự mình xuống bếp, nhìn xung quanh một lượt, anh phát hiện có một cái bóng dài từ cầu thang đến tấm thảm, trong ngôi biệt thự này có ai biết rõ hơn anh: “Trọng Thanh Thu, em xuống đây, em nói đi, đây có phải là ý đồ của em không?”

Thanh Thu khoanh tay đứng nhìn ba người một lớn hai nhỏ trong phòng khách cười: “Lê Minh Tùng, từ tối qua đến giờ tôi có rời khỏi phòng hay không anh rõ hơn ai hết, còn nữa, người mà bọn trẻ tỉnh dậy nhìn thấy đầu tiên là anh chứ không phải là tôi.”

“Đúng vậy, ba à, bọn con cũng là ở đây với ba mới nhìn thấy mẹ mà, ba nói cái gì là ý đồ của mẹ vậy?” Lê Minh Tùng đổ hết chuyện cưỡi lên vai này cho Thanh Thu khiến Quỳnh Quỳnh không kịp phản ứng ngay lại được, nó cúi xuống nhìn Lê Minh Tùng, vẻ mặt rất tức giận, xem ra, chuyện của Lý Ngọc Huyền đã gây ảnh hưởng không tốt đến bọn trẻ rồi, bọn chúng đã không còn tin tưởng vào Lê Minh Tùng nữa rồi, tự tạo nghiệt không đáng sống, chuyện này do anh ta tự mình chuốc lấy, sớm biết là như vậy, anh ta không nên chọc giận Lý Ngọc Huyền thì tốt rồi.

“Được rồi, không phải là ý đồ của mẹ các con, Thanh Thu, em về phòng nghỉ ngơi thêm một lát đi, lát nữa xong bữa sáng anh sẽ bảo Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh đi gọi em dậy.” Người đàn ông này đứng trước mặt tất cả mọi người đều không hề sợ hãi, nhưng khi ở trước mặt Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì lại không như vậy, muốn nói đạo lý với hai đứa thì đó là chuyện không thể xảy ra được, bọn chúng từ nhỏ đã sống độc lập nên đã sớm học được cách tự bảo vệ mình, cũng học được cách làm sao để phản kích lại, cho nên căn bản không cho Lê Minh Tùng cơ hội.

Thanh Thu cười, anh ta đang sợ sẽ khó xử trước mặt cô sao, nhưng anh ta càng muốn cô đi thì cô lại càng không thể đi được, cô cười rồi bước xuống cầu thang: “Em vừa mới dậy, còn tỉnh táo lắm, không muốn ngủ nữa đâu, ngủ nữa có mà thành lợn mất, tôi muốn uống trà.”

Mặt Lê Minh Tùng lạnh toát, không biết làm gì với hai đứa nhỏ đang ngồi trên vai, tuy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng không phải là quá nặng, nhưng trọng lượng của hai đứa hợp lại cũng chẳng nhẹ, phải cõng hai đứa quay năm mươi vòng trong phòng khách mà lúc này lại còn có một người đứng xem hài, còn chưa bắt đầu mà trán Lê Minh Tùng đã toát hết cả mồ hôi ra rồi.

Lúc này anh bỗng cảm thấy lúc trước để kỹ sư thiết kế phòng khách này quá rộng rồi.

“Ba, đi mau.” Quỳnh Quỳnh hét lên, nó dùng hết những gì mình được học ở nhà trẻ.

Nhưng tiếng hét này lại khiến Lê Minh Tùng “phì” cười, Quỳnh Quỳnh đáng yêu quá, nó khiến anh nhớ lại, lúc trước khi anh học một khóa tiết mục có trẻ con lên, có một người ba khác đã từng nói anh ấy trải qua giai đoạn trưởng thành với con mình, người ba đó nói bọn trẻ con từ nhỏ thích nhất là được cưỡi lên vai ba.

Nhưng anh lại nợ bọn trẻ khoảng thời gian hơn năm năm, nghĩ như vậy, anh bỗng nhiên cảm thấy năm mươi vòng vẫn ít: “Ngồi chắc vào nhé, ba bắt đầu chạy đây.”

“Oh yeah, ba nhanh lên chút.” Quỳnh Quỳnh thúc giục, nó không muốn bỏ qua cho người ba này, ai bảo người phụ nữ kia ở đâu xuất hiện khiến mẹ nó không vui, tuy mẹ không nói ra, nhưng nó với Thùy Thùy đều biết mẹ chúng không vui, cho nên mới dẫn theo chị em nó bỏ đi, nhưng hôm nay vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy ba, ba còn ngồi ở đầu giường chờ bọn chúng tỉnh lại nữa, nhìn thấy ba, nó với Thùy Thùy đều quay mặt đi không thèm nhìn ba, nhưng không ngờ ba lại biết kể chuyện, câu chuyện về nàng Bạch Tuyết mà ba kể còn hay hơn cả các cô giáo ở nhà trẻ kể, khiến bọn chúng dù đã được nghe kể đi kể lại hơn chục lần rồi vẫn bất giác quay người lại rồi lặng lẽ nghe ba kể chuyện.

Hết truyện này lại đến truyện kia, anh dùng những câu chuyện rất nhanh đã chinh phục được trái tim chúng, nhưng chừng ấy còn lâu mới đủ, bọn chúng muốn lấy lại thể diện cho mẹ chúng.

Tuy chúng vẫn còn nhỏ, tuy thể diện đối với chúng không là cái gì, nhưng đối với mẹ chúng thì lại khác, đó dường như không chỉ dừng lại ở thể diện nữa rồi, nó còn liên quan đến lòng tự trọng của mẹ nữa.

Những thứ này quá sâu xa, bọn chúng như hiểu như không, nhưng bọn chúng vẫn muốn lấy lại chút gì đó cho mẹ mình, đứng giữa sự lựa chọn giữa mẹ và ba, thì mẹ mãi mãi ở vị trí đầu tiên, bởi vì mẹ đã nuôi chúng từ bé đến lớn.

Lê Minh Tùng nhấc hai đứa bé lên chạy như bay, nếu không phải vết thương của anh mới lành lại thì anh còn có thể chạy nhanh hơn nữa, có điều, cũng không vội, bọn trẻ vui là được rồi, còn về người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, bây giờ anh phớt lờ cô luôn, coi cô là củ cải trắng, cô không nhìn thấy cái gì hết là được, như vậy anh cũng thoải mái hơn nhiều rồi.

Một vòng.

Hai vòng.

Chạy qua ba mươi mấy vòng nhẹ nhàng, nhưng đến vòng thứ ba mươi, chân anh bỗng nhiên thấy đau, cơn đau này khiến toàn thân anh run lên, nếu không phải anh kịp thời đứng vững lại, e rằng lúc này anh đã ngã xuống rồi, đến lúc đó người bị ngã không chỉ có anh mà còn có cả Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nữa.

“Ba ơi, ba làm sao vậy?”

“Ừ, ba không sao.” Bây giờ cuối cùng anh cũng biết tại sao Thanh Thu lại thích hai đứa nhỏ này rồi, chúng rất biết quan tâm đến người khác, lời quan tâm này khiến anh cảm nhận được cảm giác thân thiết trước nay chưa từng có, đó là thứ dùng tiền cũng không thể mua lại được, đã lâu, đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm đến anh như vậy cả, nhưng không ngờ người quan tâm đến anh lúc này lại là những đứa con còn bé đến vậy.

“Nhưng mà, người ba vừa mới run lên, còn nữa, ba còn toát rất nhiều mồ hôi nữa này.” Nói xong, nó lấy hai bàn tay vuốt lên mặt anh, ngón tay rất nhỏ nhưng lại mang theo hơi ấm của con gái khiến Lê Minh Tùng đứng yên hưởng thụ, thực ra, hai bàn tay nhỏ bé kia cũng không thể lau hết mồ hôi trên trán anh được, nhưng thứ anh muốn không phải là lau sạch mồ hôi trên mặt anh, thứ anh cần là trái tim chân thành của bọn trẻ đối với anh, cho dù muốn giúp Trọng Thanh Thu trút giận nhưng trong lòng bọn chúng vẫn rất thương anh, giống như lúc này, nó đang lau mồ hôi cho anh.

Để mặc cho bọn nhỏ lau, bàn tay nhỏ thật là mềm mại, đây là cảm giác từ trước đến nay anh không hề có, trong chớp mắt, anh lại thấy mình rất yêu bọn nhỏ, chúng đã dành cho anh sự cảm động không nói lên lời, anh rất thích kiểu giúp đỡ lẫn nhau như vậy.

“Ba ơi, xong rồi, lau hết mồ hôi rồi, còn thiếu mấy vòng nữa nhỉ?”

“Tám vòng nữa, nhưng ba mỏi không đi nổi nữa rồi, ngày mai bù lại cho các con có được không?” Thật ra, chân anh vẫn còn đang đau, chỉ là anh không muốn nói ra không muốn để bọn trẻ lo lắng mà thôi, nhưng để vết thương ở chân không nặng thêm thì anh đành phải để bọn trẻ ngày khác cưỡi bù, không sợ không chịu nổi, những thứ này đều là những chuyện rất bình thường nên có giữa ba và con, là anh đến muộn trong thế giới của bọn trẻ, bây giờ, anh phải từ từ bù lại.

“Được ạ, con nhớ rồi, hôm khác ba nhất định phải bù lại đấy, bây giờ, ba nhanh đi làm bữa sáng cho bọn con đi.”

“Rõ!” Lúc này Lê Minh Tùng ngồi xổm xuống để cho bọn nhỏ trèo xuống, nhưng bất chợt lại khiến anh có cảm giác mất mát, bọn nhỏ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã chinh phục được trái tim của anh rồi.

“Ba ơi, bánh mì nướng xong chưa? Con muốn ăn rồi.” Quỳnh Quỳnh đói rồi, lúc đói thì đến bánh bao không nhân cũng ngon hết.

“Xong rồi đây, đợi ba rán thêm mấy quả trứng rồi nướng thêm mấy miếng thịt hun khói nữa là có thể bắt đầu ăn rồi.”

“Oh yeah, vậy thì bọn con với mẹ ra bàn ăn chờ nhé, ba phải nhanh lên nhé, đừng làm mất mặt đầu bếp nhé.”

Anh trở thành đầu bếp rồi, nhưng nghe xong, anh lại thấy nó rất ngọt ngào, vì hai đứa con yêu anh đồng ý làm bất cứ chuyện gì, thích quá đi.

Thanh Thu lặng lẽ ngồi nhìn, dường như khi Lê Minh Tùng ở cùng với bọn nhỏ đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, đó là điều mà cô không thể tin nổi, anh ta lại có thể bao dung với bọn nhỏ như thế.

Trong phòng ăn nhanh chóng bay ra mùi trứng rán với thịt hun khói nướng, trong ngôi biệt thự này thứ gì cũng có, ngày trước lúc cô đến đây có một cô giúp việc nấu cơm đủ mỗi ngày ba bữa, nhưng hôm nay Lê Minh Tùng lại đích thân xuống bếp, nghĩ đến chuyện này cô mới phát hiện ra từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ, hình như trong ngôi biệt thự này ngoài ba người ra thì chẳng còn ai khác nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!