Giọng nói này, có vẻ quen quen, tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó.
Tô Lưu Cảnh vừa ngẩng đầu chỉ nhìn được loáng thoáng ánh mắt của anh ta qua cặp mắt kính kia, cùng với khóe môi đang nhàn nhạt giương lên. Tô Lưu Cảnh nhăn mày nghi hoặc nói: “Anh là. . . . . .”
Người đàn ông nhếch môi, hài hước tháo đôi kính vướng víu ở trên mặt xuống, đôi mắt bị che giấu dưới cặp kính lập tức liền lộ ra, làm cho xung quanh nhất thời nổi lên tiếng hít khí cùng than thở.
Con ngươi trong suốt như thủy tinh khiến người nhìn phải lóa mắt, bao phủ một tầng xanh lam nhàn nhạt, cơ hồ có thể soi rõ bóng của mình ở trong đó, khóe mắt của anh hơi cong lên trên, lông mi dài thật dài, trông thật mê hoặc lòng người.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn anh thốt lên: “Là anh!”
Thương Thiên Kỳ hơi nhún vai đáp: “Xin chào, không nghĩ tới nhanh như vậy
sẽ gặp nhau.”
Tô Lưu Cảnh lúng túng giật nhẹ khóe môi, không thể không ngồi xuống, trong lòng đang không ngừng than thầm: người đi xem mắt Dĩ Hinh sao lại là anh ta?! “Duyên phận” này có phải cũng quá sâu rồi hay không, hay là do thế giới bất tri bất giác bé lại?
“Cái đó, vết thương kia của anh đã đỡ chưa? Lần trước thật sự xin lỗi.” Tô Lưu Cảnh ngượng ngùng nói, mặt khác lại dùng khóe mắt liếc sang chỗ của Tống Dĩ Hinh.
Nhưng Tống Dĩ Hinh bên kia tựa hồ như đã xảy ra vấn đề gì đó, sao lại tranh chấp cùng với một người đàn ông kia chứ, căn bản không còn sức để đếm xỉa tới chuyện ở bên này.
“Đã không sao. Nhưng mà chúng ta thật đúng là rất có duyên, lần trước ở khách sạn, lần này lại cùng nhau xem mắt.” Thương Thiên Kỳ như có như không cũng liếc về nơi đó của Tống Dĩ Hinh, sau đó lên tiếng di dời lực chú ý của Tô Lưu Cảnh.
Rõ ràng là lời nói rất bình thường, nhưng thốt ra từ miệng anh lại mang đầy vẻ mập mờ như có như không, Tô Lưu Cảnh ngại ngùng đáp: “Cái đó……Ha ha.” Vừa nói vừa xoắn các ngón tay lại với nhau.
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ muốn nàng nhắm mắt đưa chân sao? Tống Dĩ Hinh, cầu xin cậu khiêm tốn một chút.
Thương Thiên Kỳ thưởng thức vẻ mặt đáng yêu đang lo lắng bất an của cô, nhàn nhạt nở một nụ cười ôn hòa: “Không nghĩ tới người phải gặp hôm nay sẽ là cô, chuyến đi này thật đúng là không tệ.” Nụ cười nhàn nhạt ôn hòa kia của anh quả thật có thể trong nháy mắt nháy mắt giết chết biết bao nhiêu cô gái ở chung quanh.
Bầu không khí không biết vì sao lại trở nên mập mờ khiến Tô Lưu Cảnh đành phải giả vờ như nghe không hiểu, ha ha cười lên.
Trong mắt Thương Thiên Kỳ lóe lên một tia tà mị, cố ý sát lại gần cô, đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang muốn tránh né kia, ác ý nói: “Tựa hồ lần trước cô vẫn còn nợ tôi một cái hôn nha.”
Qủa nhiên, gương mặt của Tô Lưu Cảnh trong nháy mắt liền đỏ bừng lên, có thể sánh ngang với trái cà chua, hốt hoảng không biết nên đặt ánh mắt ở nơi nào: “Cái đó…..Cái đó….”
Thành công trêu đùa cô, Thương Thiên Kỳ còn cố ý nháy nháy mắt nói: “Không phải cô sẽ xù nợ đấy chứ.” Hành động này lập tức làm người xem há hốc mồm, chảy khô nước miếng.
Tô Lưu Cảnh quả thật muốn khóc: Dĩ Hinh, làm sao bây giờ?
Tựa hồ hưởng ứng thêm lo âu trong lòng cô, Tống Dĩ Hinh ở nơi đó huyên náo càng ngày càng dữ hơn.
“Hình như nơi này quá ồn ào, không bằng chúng ta đổi sang chỗ khác để tiếp tục?” Thương Thiên Kỳ liền lên tiếng đề nghị.
Tiếp tục? Tới chỗ nào tiếp tục? Tô Lưu Cảnh vội nói: “Không, không cần! Nơi này tốt vô cùng!”
Đổi chỗ khác? Không phải chứ, tuồng kịch này có phải quá trớn quá rồi hay không? Cô nhớ mình cũng không phải là ảnh hậu của Giải Kim Tượng đợt này.
Tiếng ồn ào bên chỗ Tống Dĩ Hinh, càng lúc càng lớn, đến nỗi phục vụ trong quán cà phê cũng phải hấp tấp chạy đến hòa giải.
“Này! Anh có lầm hay không, tôi cũng không phải cố ý vẩy nước lên người anh, tại sao tôi phải xin lỗi chứ?” Đầu Tống Dĩ Hinh vẫn còn đội mũ, hai tay chống nạnh mà cất tiếng la mắng.
Người đàn ông mặc âu phục màu trắng đang đưa lưng về phía Tô Lưu Cảnh, không ngừng cầm khăn ăn lau cà phê trên người, bừng bừng đáp trả: “Vị tiểu thư này, có phải là chiếc nón lá kia của cô quá cản trở, ngay cả cà phê cũng cầm không xong?”
Tống Dĩ Hinh tức giận mắng: “Nón lá? Anh đã từng nhìn thấy qua nón lá nào mới như vậy chưa? Đồ đàn ông bỉ ổi! Dáng dấp như chó đội lốt người, nội tâm cũng giống luôn cả chó!”
Người đàn ông kia cũng không nhẫn nại được: “Qủa thực là gái quê không thể nói lý, cô còn như vậy tôi cũng không ngại gọi ‘110’ đâu!”
“Mẹ nó! Bà đây còn sợ anh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!