“Đứng ở đó làm gì? Còn không mau đi?” Thấy Tô Lưu Cảnh chậm rì rì đi theo phía sau, kéo dãn khoảng cách xuống hơn mười thước, giống như cố ý cách xa anh vậy, Hình Hạo Xuyên quay đầu lại khẽ quát lên.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, khẽ cắn răng, im hơi lặng tiếng chạy vội theo sau, trong lòng lại âm thầm mắng: người có tiền đáng ghét, sao lại thiết kế sân vườn lớn như vậy, quả thật muốn lấy mạng người mà.
Đi vào phòng khách, Hình Hạo Xuyên phiền muộn tháo cà vạt ở trên cổ ra, sau đó ngồi ở trên ghế sofa, liếc mắt nhìn người đang thở hổn hển chạy vào, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, nói: “Đi làm cơm tối cho tôi.”
Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp hít thở, tay phủ lên trên lồng ngực kinh ngạc lặp lại: “Cơm tối?”
Hình Hạo Xuyên ngẩng đầu liếc cô một cái, thấy cô vô thức đặt tay ở trên ngực, thở hổn hển làm bộ ngực trẻ trung phập phồng, không biết sao cổ họng lại chợt căng thẳng, ngay sau đó đưa tầm mắt nhìn sang chỗ khác nói: “Thế nào, có ý kiến gì không? Đừng quên là bởi vì ai mà tôi nửa đường phải rời khỏi khách sạn .”
Tô Lưu Cảnh sắp bị tức nghẹn rồi, tư tưởng bá đạo gì thế không biết, chẳng lẽ cô còn phải cảm tạ anh hay sao?
“Tạ ơn tiên sinh.” Mấy chữ này quả thực được nặn ra từ trong kẽ răng .
Hình Hạo Xuyên nhìn cô tức giận đến phồng mang trợn má, tâm tình tốt lên trông thấy, bắt chéo hai chân, bình thản nhận cà phê của nữ giúp việc đưa lên, nói: “Không cần.”
Trong lòng Tô Lưu Cảnh tuy vô cùng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cung thuận nói: “Vậy xin hỏi tiên sinh, ngài cần ăn món gì?”
Hình Hạo Xuyên vừa thưởng thức biểu tình muôn màu muôn vẻ của cô, vừa thưởng thức cà phê Lam Sơn cực phẩm trong tay, đại lượng đáp: “Tùy tiện làm mấy món có thể vào miệng là được.”
Có thể vào miệng . . . . . . Thật đúng là nể mặt cô rồi, Tô Lưu Cảnh nghiêm mặt, oán hận đi vào phòng bếp.
Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh rời đi, sắc mặt của Hình Hạo Xuyên từ từ trầm xuống, đem cà phê đắng chát đang lạnh dần trong chén từng chút, từng chút hoàn toàn rót vào trong cổ họng, đèn pha lê trên đầu chiết xạ ra ánh sáng chói mắt chiếu vào trên mặt, tạo cho người ta cảm giác mê ly, mập mờ.
Tô Lưu Cảnh bằng tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng một khắc đồng hồ, liền bê một khay màu bạc lớn đi vào.
“Tiên sinh, bữa tối làm xong rồi.” Tô Lưu Cảnh cung kính đi tới nói.
Hình Hạo Xuyên để cốc cà phê đã cạn đáy trong tay xuống, khoanh hai tay lại chau chau mày, ý giống như đang nói: nhanh như vậy sao?
Tô Lưu Cảnh học theo bộ dáng của nữ giúp việc, hai tay để ở phía trước cúi người xuống mời anh thưởng thức.
Hình Hạo Xuyên hồ nghi đi lên trước, mở nắp màu bạc phía trên ra, một mùi thơm nức bay vào mũi, anh đưa mắt nhìn đồ ăn ở bên trong tựa hồ có chút không tin hỏi ngược lại: “Cơm rang trứng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!