Từ trong bệnh viện ra ngoài, toàn bộ khí lực trên người Tô Lưu Cảnh như bị rút cạn, cô nhắm mắt lại, tựa vào vách tường, không nhúc nhích.
Hủy diệt nhà họ Hình, hủy diệt một gia tộc tràn đầy tội ác, mục tiêu này đã được định sẵn ngay từ đầu, nhưng tại sao mới vừa rồi ở trong phòng bệnh, lúc thốt ra từng chữ lại thấy khó khăn đến thế.
Là vì người kia sao? Là vì cô đang đối mặt với Hình Hạo Xuyên sao?
Tô Lưu Cảnh đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
Tại sao? Thậm chí ngay lúc này có bắt đầu có chút hoài nghi, tại sao lại đặt cô vào tình thế khó xử như thế này, tại sao lại đặt một trọng trách nặng nề lên vai một người con gái yếu ớt như cô, tại sao không thể cho cô một sống bình thường như bao người khác? Gia đình của cô có thể nghèo khó, nhưng vẫn được cha mẹ yêu thương che chở, bình bình thản thản mà cắp sách đến trường. Có lẽ sẽ như bao nữ sinh khác thỉnh thoảng mơ mộng không thiết thực, cũng gặp được mối tình đầu của mình, có lẽ sẽ chịu một vài tổn thương nho nhỏ sau khi chia tay, nhưng có thể tiếp tục cười rạng rỡ bước chân vào đại học, cũng sẽ giống như bao cô gái khác, sau khi tốt nghiệp gặp gỡ một người đàn ông hiền lành chân thật, sau đó là kết hôn, sinh con.
Nếu như thế thì cả đời cũng sẽ không gặp phải một Quý công tử có tiền như Hình Hạo Xuyên, thậm chí bước sang tuổi ba mươi cũng bởi vì cơm áo gạo tiền mà trở thành một người phụ nữ lắm lời hay phàn nàn nhưng cuộc sống vẫn tương đối thỏa mãn.
Rõ ràng đơn giản như thế, thậm chí cuộc sống này khiến cho rất nhiều người chán ghét, nhưng ông trời lại ngay cả chút cơ hội này cũng không chịu bố thí cho cô? Tại sao vậy. . . . . .
Tô Lưu Cảnh nỗ lực mở to hai mắt, nhìn lên bầu trời xanh ngăn ngắt không một gợn mây, tự giễu nhếch môi, hình ảnh này đập vào mắt người khác vô cùng chói mắt.
“Mẹ!”, chợt, cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một cậu nhóc bụ bẫm sải từng bước chân ngắn, lo lắng vung tay chạy tới.
Tô Lưu Cảnh sửng sốt, liền nhìn thấy Tiểu Mễ đang chạy tới. Cách đó không xa, Tống Dĩ Hinh vừa đóng cửa xe, sau đó đi tới phía cô nói: “Nghiêm Hàn Dư gọi điện thoại cho mình nói cậu bị Hình. . . . . .”, vừa nói đến đây, Tống Dĩ Hinh lập tức ngừng lại, rồi mới tiếp tục: “Mình tìm Lưu Thừa, nghe nói cậu ở chỗ này, nên mang Tiểu Mễ tới đón cậu trở về!”.
Cô ấy nói “Đón cậu trở về” chứ không phải là “Tìm cậu”, mấy chữ “Đón cậu”, “Trở về” này tựa như nhành cam thảo, nhanh chóng sưởi ấm trái tim đang lạnh lẽo của Tô Lưu Cảnh.
Cô biết người bạn này đang cố ý an ủi mình liền cảm kích gật đầu.
Tiểu Mễ nhào vào ngực Tô Lưu Cảnh, cất giọng nói ngây thơ nũng nịu nói: “Mẹ, tại sao lại đến bệnh viện? Mẹ bị bệnh à?”.
“Không, mẹ không sao cả, chỉ vừa khéo đi ngang qua đây thôi. Tiểu Mễ ngoan, chúng ta trở về nhé!”. Tô Lưu Cảnh mỉm cười nói, ôm cục cưng vào trong ngực. Đúng vậy, có Tiểu Mễ ở đây, cô vĩnh viễn sẽ không gục ngã!
Tống Dĩ Hinh gật đầu, mở cửa xe, nói: “Mời nữ vương bệ hạ lên xe!”
Tô Lưu Cảnh bị hành động cố ý cùng giọng nói hài hước kia chọc cười, lập tức mỉm cười đáp: ” Được, kỵ sĩ Điện hạ của ta!”.
Tô Lưu Cảnh đang chuẩn bị ôm Tiểu Mễ lên xe, đột nhiên lại thấy Tiểu Mễ vươn tay, lớn tiếng nói: “Ah ~ ở trên lầu, rất giống cái đó chú gì đó . . . .”
Trước câu nói ngây thơ của con trai, toàn thân Tô Lưu Cảnh như đóng băng, vội quay đầu lại nhìn, thật sự là Hình Hạo Xuyên. Anh đang đứng cạnh cửa sổ, yên lặng nhìn bọn họ, khoảng không trong mắt tối thẫm, lại chứa chan tình cảm khó diễn tả thành lời.
Tiểu Mễ dường như rất có cảm tình với ông chú cao lớn này, cho dù có hơi ghét, nhưng lúc gặp mặt vẫn cứ kích động không thôi: “Ha, chào chú . . . . . . sao chú lại ở trong bệnh viện vậy? Có phải không chịu ăn cà rốt, sau đó mới ngã bệnh, bị đưa đến viện, để bác sĩ chích thuốc vào mông hay không? Ha ha ha ha. . . . .”
Tiểu Mễ ngây thơ hỏi, khiến không ít người đi qua cam thấy buồn cười. Chỉ có mặt Tô Lưu Cảnh lại càng thêm tái nhợt.
“Tiểu Mễ, chúng ta về nhà thồi. Có lẽ . . . . . chú ấy đang bị bệnh, chúng ta không nên quấy rầy!”. Tô Lưu Cảnh vội vã cắt đứt cuộc gặp gỡ vốn không nên xảy ra này.
Nghe thấy thế Tiểu Mễ lại mở to mắt, nghi ngờ nói: “Nhưng nhìn sắc mặt của chú ấy thật là trắng, có phải bị cái kim tiêm thật dài của bác sĩ làm đau hay không? Thật đáng thương, chúng ta mau đi thăm chú ấy đi mẹ . . .”. Cậu bé bỗng dưng thấy đồng cảm lây, mỗi lần chú bác sĩ cầm nhọn kim tiêm vào mông thời quả thật là đau chết người . . . . .
Cậu bé càng nói, sắc mặt Tô Lưu Cảnh càng khó coi, cũng tựa như đamgchạy trốn , ôm Tiểu Mễ vào trong xe, rời đi.
“Mẹ, không phải mẹ đã nói không chào hỏi đã đi là không lễ phép sao? Chúng ta chưa chào đã đi như vậy là không đúng chút nào?”. Tiểu Mễ bị mẹ nhét vào trong xe, nhưng vẫn cố nhào về phía cửa kính, nỗ lực thò đầu nhỏ ra nhìn về phía sau.
Tô Lưu Cảnh hoàn toàn không phản bác được.
Cô vẫn luôn nghĩ, coi như Tiểu Mễ không có cha, không thể nào hưởng thụ tình thương cùng sự quan tâm của cha mình, thì cô sẽ dùng tình yêu thương gấp đôi thậm chí gấp ba để bù đắp cho con trai, không để cho cậu bé chịu một chút uất ức. Nhưng chứng kiến một màn mới vừa rồi kia, cô lại chợt phát giác, tình cảm máu mủ luôn có ràng buộc mãnh liệt m, hoàn toàn có thể dễ dàng phá vỡ ranh giới mà cô đã đặt ra.
Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp gì sao?