Vách tường này lại không đủ dày để ngăn cản bất kỳ âm thanh gì.
Trong căn phòng bên cạnh, tiếng rên rỉ kiều mị, tiếng thở dốc không ngừng xuyên thấu qua bức tường này, thỉnh thoảng còn xen lẫn vào đó tiếng va chạm kịch liệt cùng với tiếng van xin khe khẽ bắn thẳng vào trong tai của cô.
Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế mặt đỏ tới tận mang tai, cho dù có bọc kín chăn không chừa một khe hở nào, cũng không thể ngăn được những âm thanh đầy nóng bỏng kia.
Anh ta là lợn giống hay sao chứ? Thế nhưng. . . . . . Thế nhưng. . . . . . Thật sự là quá đáng mà!
Tô Lưu Cảnh ở trong lòng âm thầm mắng người nào đó, nhưng trên mặt vẫn không ngừng nóng lên, quả thật ép cô đến sắp điên mất rồi.
Mà ở một chỗ nào đó trong cơ thể không hiểu tại sao lại buồn bực không vui.
Tên đàn ông này đã cướp đi lần đầu tiên của cô, vậy mà lại còn ở trong căn phòng sát vách, ôm ấp một người phụ khác cùng nhau cá nước thân mật, còn cô thì lại buộc phải ở một bên nghe.
Tô Lưu Cảnh, mày thật đúng là số khổ mà.
Đột nhiên ——
“A! ! !”
Một tiếng thét thê lương chói tai vang lên phá vỡ hết tất cả, nửa giây trước còn kiều diễm, triền miên thở dốc cơ mà.
Tô Lưu Cảnh bị dọa sợ vội vàng ngồi bật dậy.
Chỉ nghe sát vách, có tiếng cầu xin tha thứ, réo rắt thảm thiết của Sofia vang lên: “Hạo Xuyên, em sai lầm rồi!Đừng mà, hãy tha cho em!” Mà những tiếng nói phía phần sau thật giống như bị bóp nghẹt, không phát ra được vậy.
Đã xảy ra chuyện gì? Tim của Tô Lưu Cảnh ngày càng gia tăng tốc độ, nín thở nghe.
Mà ở bức tường ngăn bên kia.
Đôi mắt của Hình Hạo Xuyên lạnh như băng, vừa vô tình vừa giễu cợt nhìn nguồ phụ nữ đang xụi lơ dưới đất, đau khổ cầu khẩn: “Nói cho tôi biết, cô đi theo tôi đã bao lâu?” Câu hỏi cực kỳ lạnh nhạt, không có bất kỳ tình cảm nào, thật giống như đấng Quân vương cao cao tại thượng đang xét xử tội đồ hèn mọn vậy.
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Sofia lấm đầy nước mắt, trở nên xấu xí vô cùng, cổ bị bóp chặt, khổ sở mở miệng nói: “Hai. . . . . hai chín ngày. . . . . .”
Làm người tình của Hình Hạo Xuyên, tối đa nhất chỉ được có một tháng, chính là bởi vì còn dư lại một ngày, nên Sofia mới không thể không lo sợ, muốn giở chút thủ đoạn mang thai đứa bé của anh, có như thế mới có thể vĩnh viễn được ở bên cạnh anh mà thôi.
Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt liếc cô một cái, lạnh lùng nhếch miệng nói: “Lâu như vậy rồi mà hình như cô vẫn chưa hiểu rõ quy củ của tôi.”
Sofia nghe thấy thế, vội vàng quỳ gối bên cạnh chân anh, khổ sở cầu khẩn: “Không, không! Hạo Xuyên, em sai rồi, em không nên tự cho là đúng, em thật sự biết sai rồi, đừng đuổi em đi mà. . . . . .Em cầu xin anh, em thật sự rất yêu anh. . . . . . Để cho em ở bên cạnh anh có được hay không? Em thề, em thề sẽ không bao giờ hy vọng xa vời mang thai con của anh nữa, sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa! Hạo Xuyên. . . . . .”
Cô ta hiểu rất rõ những thủ đoạn của Hình Hạo Xuyên, nếu người phụ nào dám ở trước mặt anh dám mang tâm cơ thì không có một ai có kết quả tốt cả, huống chi còn là người bị anh ném bỏ!
Hình Hạo Xuyên ghét bỏ hất tay của cô ta ra nói: “Cô đã ở đây làm chuyện ngu xuẩn thì chắc phải dự liệu được hậu quả như thế nào, Hình Hạo Xuyên tôi không bao giờ lưu lại những người phụ nữ tự cho là thông minh!” Muốn mang thai con của anh sao? Không hiểu sao người đàn bà nào cũng ngu xuẩn như vậy, coi như mang bầu được thì thế nào? Anh cũng sẽ phá bỏ! Muốn làm mẹ của con Hình Hạo Xuyên anh? Bọn họ, căn bản không xứng!
“Nơi này có năm trăm vạn, đủ cho cô dùng cả nửa đời sau rồi, cái cô cần không phải là cái này sao? Đừng để cho tôi phải nhìn thấy cô trong thành phố này lần nào nữa !” Nói xong liền lạnh lùng, vô tình ném ra một tờ chi phiếu.
Không cần phải có bất kỳ sai bảo nào, bốn gã hộ vệ áo đen đã sớm im lặng đi tới, tàn nhẫn túm lấy người phụ nữ không mảnh vải che thân đang ngồi ở trên đất, kéo ra ngoài.
“Đừng mà! ! !” Sofia thê lương gào lên. Cô ta không thể bị đuổi ra khỏi thành phố này được! Cô ta là một siêu mẫu, vừa mới nổi trên làng người mẫu, lại còn người tình của tổng giám đốc Hình thị, không thể bị trục xuất như vậy! Không thể được! Nhưng tất cả so với tưởng tượng của cô ta không giống nhau, cô ta vẫn nghĩ rằng nếu mang thai đứa bé của anh, thì chắc chắn sẽ được ngồi lên vị trí tổng giám đốc phu nhân của Hình thị, sao lại biến thành thế này chứ? !
Nhưng cô ta không thể nói được một câu nào nữa, vì những hộ vệ mặt lạnh đã lấy một miếng vải nhét vào miệng của cô ta, cứ để nguyên như vậy mà kéo cô ta ra ngoài.
Sofia bị chật vật lôi đi, đúng là cái kết thật đáng buồn cho một người phụ nữ, bởi vì chính lòng tham của mình, mà kết quả liền trắng tay.
Mặt của Hình Hạo Xuyên vô cùng lạnh lùng giống như tới Diêm la đến từ địa ngục , hờ hững tiếp tục phân phó:
“Người đâu, đem chặt đứt một cánh tay của người đã làm gián điệp cho cô ta, rồi đuổi đi!” Tưởng anh không biết sao? Có thể chạy tới nơi này vào đúng lúc anh trở về như vậy, nhất định là đã mua chuộc một người nào đó ở đây mật báo cho cô ta biết.
Hừ, đời này cái anh hận nhất chính là sự phản bội, dám phản bội lại Hình Hạo Xuyên anh, thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!
“Vâng, thưa tiên sinh!” Hộ vệ cẩn thận nhận lệnh, không cần đến một khắc, trong sân ở lầu dưới liền nghe thấy một tiếng thét cực kỳ thê lương đáng sợ vang vọng khắp khu nhà, thật giống như ác quỷ tới từ địa ngục hành hạ con người ta ở núi đao biển lửa. Không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được cục diện máu tanh kia, trong đêm tối tĩnh mịch, có vẻ càng thêm đáng sợ, làm cho người ta không nhịn được mà kinh hồn bạt vía mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong phòng mình, Tô Lưu Cảnh nghe thấy tiếng gào thét thê lương, không nhịn được mà sợ hết hồn hết vía, hai chân cũng không biết đã nhũn ra từ lúc nào.
Người đàn ông này, thực sự quá đáng sợ. . . . . . Đáng sợ vượt cả tưởng tượng của cô.
Tô Lưu Cảnh tựa người trên vách tường, theo bản năng nuốt nuốt cổ họng đang khô khốc, tựa hồ muốn dùng phương pháp này hóa giải trái tim đang hoảng sợ nhảy loạn lên của mình.
Đúng lúc này lại nghe được một giọng nam trầm thấp mà lại vô cùng có lực truyền đến: “Tô Lưu Cảnh, tới đây.”
Chương 26: hấp dẫn của anh
giọng nam trầm thấp mà vô cùng có lực xuyên qua vách tường truyền vào trong tai , cao thấp, lại giống như cơn gió thổi vào vách núi, vang vọng trở lại, tràn đầy từ tính của phái nam, làm cho người ta rung động, đó chính là giọng mà mọi phụ nữ có cách nào… chống cự lại được.
Nhưng vào giờ phút này vang vào tai của Tô Lưu Cảnh, lại làm cho trái tim của run lên bần bật, trí óc cũng rối loạn thành từng đoàn.
Mới vừa rồi chính tai chứng kiến được toàn bộ chuyện đáng sợ kia, khỏi toát đầy mồ hôi lạnh, bây giờ nghe thấy giọng của gọi mình, giống như sấm nổ bên tai, cảm tưởng như vách tường mỏng manh ngăn cách căn bản tồn tại, người đàn ông cao lớn, ngạo nghễ kia đứng ở trước mặt , khiến theo bản năng lui về phía sau bước, muốn trốn tránh.
Có lẽ còn kiên nhẫn được nữa, người kia liền quát khẽ lên: “ cũng muốn bị ném ra ngoài sao?!” khó nghe ra trong giọng này khó chịu đến mức nào, lại còn vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, giống như Vua bóng tối thao túng cuộc sống nhân sinh.
Lòng của Tô Lưu Cảnh bấn loạn, run lên cầm cập, giật nảy người. Người đàn ông này, giọng gắt gỏng để cho lòng người kinh sợ. hoài nghi chút nào, nếu trong lúc mấu chốt này mà làm trái lại lời của , chẳng khác gì con mồi chủ động dâng mình vào trước họng súng, tấm gương của hai người vừa nãy vẫn còn sờ sờ ra đấy thôi.
Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, chân trần bước ra khỏi phòng, ngay cả chuyện mình chưa giầy cũng quên khuấy mất. Đất lạnh dưới chân mơ hồ truyền tới, giống như muốn dùng phương thức này để cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Tô Lưu Cảnh cần phải sợ! cũng chỉ là con người, cũng phải là ma quỷ ăn thịt được mày.