Bên tai vang lên tiếng thịt bị xé rách, Tô Lưu Cảnh mở to mắt, không ngừng liên tưởng đến một màn nhanh như chớp mới vừa xảy ra, Hình Hạo Xuyên đột nhiên ôm chặt lấy cô chắn ở đằng trước, trong giây phút đó thân hình cao lớn của anh lại rung lên mãnh liệt.
Thế là thế nào? Mới vừa rồi. . . . . . đã xảy ra chuyện gì?
Cô đang nằm mơ, có phải không? Nào là ám sát, nào là rơi xuống nước, nào là mưa bom bão đạn, tất cả đều chỉ là ảo giác, anh sao có thể. . . thay cô đỡ đạn? Tại sao anh lại làm như vậy? !
Tô Lưu Cảnh không phản ứng kịp, chờ đến lúc thấy Hình Hạo nghiêng ngả rơi vào trong nước, mới đột nhiên bừng tỉnh: “Hình Hạo Xuyên!”
Lúc này trong đầu Tô Lưu Cảnh không còn nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ ra sức kéo người nào đó đang dần dần chìm xuống sông lên. Nhưng không hiểu sao tay của cô cứ mãi run rẩy, cố gắng hết sức nhưng vẫn không có đủ lực để kéo anh lại, người kia vẫn chầm chậm đổ xuống? Tại sao nước sông vốn trong suốt lại không ngừng xuất hiện những vệt máu loang lổ hòa vào trong nước từ từ phân tán, nhiễm đỏ cả một khoảnh sông?
“Không sao, tôi. . . không sao đâu . . .”, Hình Hạo Xuyên muốn vỗ vỗ tay Tô Lưu Cảnh trấn an, nhưng mới vươn được một nửa, lại không còn hơi sức, xụi lơ vào trong nước, bất tỉnh.
“Anh mau tỉnh lại đi!”, Tô Lưu Cảnh cố gắng gọi, vậy mà ngón tay vừa giơ tay lên, đập vào mắt là vệt máu đỏ tươi nóng đến mức như muốn đốt cháy tất cả.
Tay Tô Lưu Cảnh run run, thân thể cũng nghiêng ngả theo, chỉ chực ngã vào trong làn nước lạnh lẽo: “Hình Hạo Xuyên. . . anh mau tỉnh lại!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!