Vốc nước vào tay hắt lên mặt, Tô Lưu Cảnh nhìn bản thân mình trong gương dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô gái trong gương dù không trang điểm tinh xảo nhưng càng nhe thế lại càng toát lên vẻ thanh thuần tự nhiên như đóa phù dung e ấp, trên mặt đượm vẻ u sầu, mi tâm nhíu lại thật sâu.
Tô Lưu Cảnh, mày không nên vì một người không liên quan mà rối loạn tâm tư như thế. Mày chỉ nên nghĩ đến Thương Thiên Kỳ, nghĩ đến ba của Tiểu Mễ, chỉ có anh ấy mới là người đáng giá để cho mày phó thác cả đời.
Mà người kia, cho dù trước đây có mối quan hệ gì, thì cũng chỉ là quá khứ đã qua, huống chi bản thân lại không có chút ấn tượng nào. Có lẽ giữa họ cũng không có dính dáng quá nhiều, đúng, chính là như vậy. Mặc kệ anh ta có nói gì, hay làm gì, cũng không cần quan tâm, không nên để ý.
Tô Lưu Cảnh tự nhủ như thế, tâm tư cũng dần trấn tĩnh lại, đi ra khỏi nhà vệ sinh, mắt vô tình liếc ra ngoài, thấy một hoa viên rất đẹp, lại còn rất an tĩnh, nó như tách biệt hẳn với bầu không khí ồn ào phức tạp trong hội trường lúc này, vì thế liền bước về phía đó.
Vừa đặt chân vào bên trong, quả nhiên thấy vô cùng hứng thú, nơi này vốn là một quán thưởng thức nghệ thuật cao nhã, từng bông hoa, ngọn cỏ, cây cối được bố trí hài hòa tinh tế, khác lạ, tất cả tạo thành một chiếc Piano khổng lồ, dưới là phím trắng, trên là phím đen, cao thấp chằng chịt, xuân ý dào dạt, cảnh tượng làm cho người ta ca thán không thôi, Tô Lưu Cảnh không nén nổi tò mò, men theo vào trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!