Từ ngày cô tát Hình Hạo Xuyên một cái, thì quả thật không thấy anh xuất hiện lần nào nữa, giống như là chưa từng xuất hiện, lại một lần nữa tan biến vào hư không. Người đàn ông này, khiến cho cô cảm thấy thực mơ hồ, như có một tầng sương mù che phủ, loáng thoáng quen thuộc, nhưng từ trong đáy lòng lại sợ hãi, bất an đặc biệt là đôi mắt đen nhánh sâu hun hút kia nhìn không đến đáy ánh mắt. . . . . .
Lisa đưa lễ phục mới tới để tối nay cô đi dự tiệc cùng với Thương Thiên Kỳ.
Tô Lưu Cảnh vội vàng lắc lắc đầu, muốn xóa bỏ những ý tưởng không nên có trong đầu, cô không nên suy nghĩ lung tung nữa, cô chính là Tô Lưu Cảnh, là mẹ của Tiểu Mễ, cũng là vợ chưa cưới của Thương Thiên Kỳ .
Thương Thiên Kỳ đã chuẩn bị cho cô một chiếc váy dài màu đỏ, thiết kế lệch vai, giống như dải cầu vồng vắt qua xương quai xanh tinh tế, chạy suốt đến thắt lưng, được ghim lại bằng môt chiếc nơ bướm xinh đẹp, làn váy thướt tha giống như chiếc đuôi của Mỹ Nhân Ngư, hào phóng, mà lại không mất vẻ duyên dáng, chẳng khác nào ngọn lửa bùng cháy, hoàn toàn làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết.
Người trong gương, trong nháy mắt, vô cùng nóng bỏng yêu kiều. Không trách được mọi người vẫn luôn ca tụng anh là Bàn tay của Thượng Đế, bởi vì bàn tay đó có ma lực, chỉ cần lướt qua liền có thể tạo nên một tác phẩm hoàn mỹ rực sáng, làm cho người ta kinh ngạc không thôi.
Cửa khe khẽ mở ra, Thương Thiên Kỳ đi tới hỏi: “Lưu Cảnh, chuẩn bị xong chưa?”
Tô Lưu Cảnh ngoái đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười với người đối diện, nụ cười yếu ớt, chẳng khác nào nụ hoa e ấp chúm chím, khiến cho lòng người rung động không thôi.
Thương Thiên Kỳ bước đến gần, nắm lấy eo của cô, mắt si mê nhìn người trong gương nói: “Có bao giờ anh nói với em rằng em vốn cực kỳ xinh đẹp chưa nhỉ! Tối nay, em nhất định sẽ làm cho mọi người trầm trồ kinh ngạc!”.
Tô Lưu Cảnh đỏ mặt, nói: “Nào có khoa trương như vậy chứ?”
Thương Thiên Kỳ chống cằm lên đỉnh đầu cô, đáp: “Khoa trương sao? Tuyệt không đâu, em không biết em tốt đẹp như thế nào đâu, tốt đến mức có quá nhiều người muốn giành em với anh, cho nên anh muốn giấu em ở bên cạnh, không để cho bất luận kẻ nào cướp đi mất”.
Tô Lưu Cảnh sửng sốt một chút, không biết vì sao, cô lại thấy những lời này của thoáng qua hàn ý.
“Sao vậy?”, Thương Thiên Kỳ dịu dàng cúi đầu cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!